QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hắn nhìn thấy... Huyền U Cổ hoàng đăng cơ.

Cổ hoàng tinh lấp lánh ánh hào quang, điềm lành vô số, thiên địa thất sắc,

chín mươi chín Thiên đạo viễn cổ hiển lộ bóng dáng, cúi đầu hướng về hoàng

cung.

Trên hoàng cung mênh mông, một người đứng, vượt qua thiên uy.

Phía dưới người này, tất cả tộc đàn của đại lục Vọng Cổ, Hoàng đếm không

xuể, đều đang cúng bái hắn, nét mặt vô cùng tôn kính.

Một người, trấn áp Vọng Cổ.

Một người, quét ngang thiên địa.

“Huyền U Cổ hoàng!”

Hứa Thanh ngóng nhìn cực kỳ lâu, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Sau khi

bình phục nỗi lòng, hắn đi thẳng về phía trước, muốn nhìn Nhân tộc trước thời

Huyền U một chút.

Trước Huyền U, Nhân tộc cũng có hoàng, thời gian tại vị không giống nhau,

có dài có ngắn, khí thế cũng là như vậy.

Cho đến sau ba mươi mốt vị, Hứa Thanh trông thấy một hình ảnh nghi thức

long trọng tương tự với Huyền U Cổ hoàng.

Đó... Cũng là Cổ hoàng.

Huyền U, không phải vị Cổ hoàng Nhân tộc đầu tiên thống nhất Vọng Cổ,

vị Cổ hoàng trước hắn tên là Trích Tiên!

Người này là một vị nữ hoàng.

Phong hoa tuyệt đại, vạn người chăm chú, thải dực che trời.

Nội tâm Hứa Thanh nổi sóng. Đây là lịch sử hắn không biết được lúc trước,

cho nên hắn nhìn cẩn thận hơn, cho đến hồi lâu sau, hắn mới rời khỏi, từ đó về

sau là hơn năm mươi vị Nhân Hoàng...

Mà ở bức bích hoạ cuối cùng trong miếu thờ này, Hứa Thanh cuối cùng

trông thấy... Vị Cổ hoàng đầu tiên của Nhân tộc.

Đó là một thiếu niên, hắn đứng trước hoàng cung cổ xưa, quần áo cũng

không phải là hoàng bào, mà là đạo bào.

Hắn vẫn không nhìn vạn tộc cúng bái phía dưới, mà ngẩng đầu lên, như

đang ngóng nhìn tinh không.

Nét mặt hắn có một chút phiền muộn, một chút phức tạp, một chút nhớ

mong.

Chữ viết bên cạnh, là bốn chữ.

Thiên Tĩnh Cổ hoàng.

“Thiên Tĩnh Cổ hoàng, là vị hoàng đầu tiên của Nhân tộc, cũng là vị Cổ

hoàng đầu tiên.”

Âm thanh ưu nhã, vào thời khắc này truyền đến từ phía sau Hứa Thanh.

Hứa Thanh nghe tiếng quay đầu, nhìn về phía bàn, trên bồ đoàn chính giữa

nơi đó, nhiều thêm một bóng dáng nữ tử đưa lưng về phía Hứa Thanh.

Tố y màu trắng, mái tóc đen dài, dưới ánh nến chiếu rọi, như một bức họa

già nua tro khô hiện lên trước mắt Hứa Thanh.

Người trong hình, như tồn tại trong thời gian, lại hiển lộ trong mắt Hứa

Thanh, khiến người ta không biết là xưa, hay nay.

Khí tức nàng như thần mà không phải thần, như tu mà không phải tu.

“Tiên...”

Trong thân thể Hứa Thanh, ngón tay Thần Linh ngủ say thật lâu, phát ra âm

thanh run rẩy.

“Ta chỉ ngủ một giấc, sao ngươi lại... Dẫn ta đi gặp Tiên...”

Ngón tay Thần Linh run rẩy, nhắm mắt theo bản năng. Nó chuẩn bị tiếp tục

ngủ say, ngủ thì không cần sợ.

Hứa Thanh không để ý tới ngón tay Thần Linh thức tỉnh, mà ánh mắt ngưng

tụ trên thân hình áo trắng kia.

Miếu cổ, bóng trắng, u hỏa.

Giờ phút này có hồ điệp bỗng đâu bay ra bên cạnh nàng, bay múa xung

quanh, thành điểm xuyết, cuối cùng rơi vào trên bờ vai nữ tử, đồ đằng trên cánh

hóa thành mắt, nhìn về phía Hứa Thanh.

“Hứa Thanh, đây là sư tôn ta, cũng là cung chủ Hạ Tiên cung.”

Hứa Thanh nghiêm nghị, khom người cúi đầu.

“Bái kiến cung chủ.”

Miếu cổ yên tĩnh, hồi lâu...

“Trên người ngươi, có khí tức Hạ Tiên.”

Bóng trắng nhẹ giọng, như giọt nước rơi vào bàn đá xanh, phát ra âm thanh

kỳ ảo, quanh quẩn miếu cổ, dư âm thật lâu không tiêu tan.

Âm thanh kỳ ảo quanh co, tung bay trong tòa miếu cổ này. Rõ ràng người

nói chuyện đang ở trước mắt, nhưng lại mang đến cho Hứa Thanh cảm giác,

giống như cách trở nhiều năm tháng.

Phảng phất, có người nhẹ nhàng gảy dây đàn bên ngoài thời gian, làm âm

thanh truyền đến cũng có ý vị thời gian.

Ngón tay Thần Linh trong thân thể Hứa Thanh không ngủ được, thế là nó

càng run rẩy.

Mà bản thân Hứa Thanh, giờ phút này nội tâm cũng nổi sóng, hắn không

nhìn thấu tu vi của Hạ Tiên cung chủ trước mắt này, cũng không thể cảm giác

được dù là một chút xíu.

Hư vô mờ mịt, như ẩn như hiện.

Một cảnh này, theo Hứa Thanh trưởng thành, đã rất ít xuất hiện.

Với lịch duyệt một đường đi tới nay của hắn, từ Chủ tể, cho tới quỷ dị, gần

như đều gặp.

Cho dù là Thần linh, hắn cũng trải qua nhiều lần.

Cho nên đối với việc phán đoán khí tức, Hứa Thanh có tham chiếu của mình

trong lòng, nhưng bây giờ... Trên thân Hạ Tiên cung chủ này, hắn không cách

nào dò xét mảy may, cũng không tìm thấy tham khảo tương tự.

Loại giao thoa giữa xưa và nay, loại cảm giác dung hợp giữa chân thực và

hư ảo kia, trong một chớp mắt này, càng mãnh liệt hơn.

Mà hết thảy cảm thụ này, cuối cùng hội tụ thành thần bí, tràn ngập trong tâm

thần Hứa Thanh, càng ngày càng đậm.

Còn lời nói của đối phương, dưới cảm giác thần bí này, cũng phủ lên vận vị

sâu xa, giống như âm thanh đến từ chúng sinh, hóa thành tiếng vọng trong lòng

Hứa Thanh.

“Hạ Tiên...”

Hứa Thanh đè xuống gợn sóng trong lòng, trầm ngâm một phen, tay phải

bỗng nhiên nâng lên, hàng ma xử có lão tổ Kim Cương Tông lập tức bay ra, rơi

vào trong tay Hứa Thanh.

“Tiền bối nói, là vật này?”

Hứa Thanh nhìn về phía Hạ Tiên cung chủ, nhẹ giọng mở miệng.

Miếu cổ yên tĩnh, dư âm lượn lờ.

Trong sự yên tĩnh này, lão tổ Kim Cương Tông trong tay Hứa Thanh rõ ràng

run bần bật. Loại sợ hãi kia không cách nào khống chế, phảng phất hắn đang đối

mặt một Thần linh.

Mà cái bóng dưới chân Hứa Thanh cũng hơi lay động, khắc chế dao động

tâm tình, không dám lỗ mãng.

Hết thảy, khiến Hứa Thanh có càng nhiều phán đoán đối với tu vi của vị Hạ

Tiên cung chủ trước mắt này.

Hồi lâu sau, âm thanh kỳ ảo lại vang lên.

“Phải, cũng không phải.”

Nữ tử áo trắng vẫn đưa lưng về phía Hứa Thanh ngồi ở đó như cũ, âm thanh

cách năm tháng thật lâu không tiêu tan.

“Ngươi cũng biết, cái gì là Hạ Tiên không?”

Hứa Thanh im lặng, không trả lời ngay, hắn cẩn thận hồi ức tất cả chuyện

liên quan đến Hạ Tiên mà mình biết.

Một lát sau, hắn trầm thấp mở miệng.

“Hạ Tiên, là một cảnh giới.”

Nữ tử áo trắng khẽ lắc đầu.

“Đúng, cũng không đúng, chính ngươi nhìn xem là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc