QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Suy nghĩ cái gì vậy.” Đội trưởng cầm một quả táo, ăn một miếng, nhìn về

phía Hứa Thanh, rồi ném cho Hứa Thanh và Khâu Tước Tử mỗi người một quả.

Hứa Thanh tiếp nhận, ăn một miếng.

“Ta đang nghĩ, sẽ có một ngày, lao ngục này có thể giam giữ... Thần linh

hay không!”

Đội trưởng nghe vậy sững sờ, sau đó cười ha hả.

Mà Khâu Tước Tử cầm quả táo Đội trưởng cho, trong lòng chần chờ, nhưng

nhìn hai Nhân tộc kinh khủng này một chút, lại nhìn nhà tù trên mặt đất một

chút, hắn không do dự nữa, hung hăng cắn một miếng.

Thơm ngọt ngoài ý muốn.

Hứa Thanh không ăn nữa, thu quả táo vào, vung tay phải lên. Ngay lập tức,

từng tòa cấm sơn đến từ phạm nhân nơi đây xé gió bay về phía hắn.

Rất nhanh, chúng đã tới gần, trôi nổi trên đỉnh đầu Hứa Thanh.

Khâu Tước Tử không khỏi nhìn lại, hoa mắt, dù đã có chuẩn bị tâm lý,

nhưng vẫn còn hơi thất thần.

Nhiều lắm.

Gần ba trăm tòa cấm sơn, kết nối với nhau bằng những tia sét, không ngừng

vờn quanh xoay tròn. Uy áp và khí thế hình thành từ chúng có thể khiến người

ta rung động ngập trời.

Chưa kết thúc, ánh mắt Hứa Thanh rơi vào hai mươi bảy tòa cấm sơn trên

mặt đất, nâng tay tóm một cái. Giữa lúc mặt đất vang rền, hai mươi bảy tòa cấm

sơn này nhanh chóng bay đến, cuối cùng, có hai mươi sáu tòa gia nhập trong đó,

làm cấm sơn của Hứa Thanh đột phá con số ba trăm.

Một tòa còn sót lại kia, Hứa Thanh nhìn Khâu Tước Tử một chút.

“Cho ngươi.”

Khâu Tước Tử dâng lên sự cảm kích trong lòng. Nếu đổi lại lúc bình

thường, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì một tòa cấm sơn mà kích động, nhưng

bây giờ lại khác…

Làm xong những việc này, Hứa Thanh vừa động tâm niệm, Đinh 132 lập tức

rung động, nhanh chóng mơ hồ, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa, khiến cho hết

thảy bị bao phủ ở nơi này lộ ra bên ngoài.

Đồng thời, Đinh 132 rời đi, không mang đi máu tươi nơi đây, thế là máu của

mấy trăm người kia rải rác tứ phương, cũng tràn ra mùi vị máu tanh nồng đậm.

Đứng giữa không trung cấm khu, Hứa Thanh bị máu tanh bao phủ, ngẩng

đầu nhìn về phía cung điện vàng kim ở chỗ càng cao hơn, chắp tay cúi đầu.

Trong cung điện vàng kim, vị quý tộc Viêm Nguyệt kia nhìn Hứa Thanh, vẻ

thưởng thức trên khuôn mặt còn càng đậm hơn một chút so với trước đó.

“Cấm khu của ta xuất hiện một tên sát tinh như thế, sau này trong tiệc lễ đi

săn, cũng có đề tài để nói chuyện rồi.”

Quý tộc Viêm Nguyệt này mỉm cười, thốt ra lời nói.

“Tiểu tử Nhân tộc, ta có thể nói cho ngươi một tin tức, trước mắt... Kẻ có

nhiều cấm sơn hơn ngươi, còn có mấy chục vị.”

“Nhìn cách làm của ngươi, mục tiêu của ngươi chắc chắn là đứng đầu trong

vòng thứ nhất, như vậy ngươi phải tiếp tục cố gắng.”

Hai mắt Hứa Thanh ngưng lại, hắn gật đầu, rồi cúi đầu một lần nữa.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Trong cung điện vàng kim, có tiếng cười truyền ra. Một khắc sau, toàn bộ

cung điện hơi mờ đi, cuối cùng biến mất trên màn trời. Náo nhiệt đã xem xong,

vị quý tộc Viêm Nguyệt này cũng lựa chọn rời đi.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn, cho đến cung điện hoàn toàn tiêu tán, hắn mới thu

hồi ánh mắt. Vừa muốn rời đi cùng Đội trưởng, nhưng vào lúc này, hắn cùng

Đội trưởng đồng thời nhìn về phương xa.

Nơi đó, có một vệt cầu vồng đang lấy tốc độ cực nhanh xông vào cấm khu,

một đường phi nhanh, chạy đến chỗ bọn họ với khí thế hùng hổ.

Dáng vẻ kia rất là phách lối.

Mà hắn cũng quả thật có vốn liếng phách lối, từ xa nhìn lại, có thể thấy

được tám tòa cấm sơn đang nhanh chóng thu nhỏ trên đỉnh đầu tu sĩ này.

Người đến, chính là bản tôn của vị tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên

xuất hiện khi Hứa Thanh vận chuyển tòa cấm sơn thứ nhất lúc trước. Phân thân

của hắn bị Hứa Thanh giết chết, lại truyền tống thất bại, không có truyền trả lại

chi tiết tử vong.

Mà sự tự tin của tu sĩ này cũng khiến cho hắn sau khi cảm giác được

phương hướng đại khái, xé gió lao về nơi này, càng dựa vào dẫn dắt trong sâu

xa do giết chóc phân thân của mình tạo thành, tìm đến nơi này.

Khâu Tước Tử cũng nhìn thấy, nếu đổi lại là lúc khác, hắn chắc chắn sẽ

nghiêm nghị, nhưng bây giờ... Khâu Tước Tử lắc đầu.

Gần như trong nháy mắt Khâu Tước Tử lắc đầu, bóng dáng khí thế như

hồng, ẩn chứa vô tận ngang ngược cùng ngạo mạn nơi xa kia, dường như phát

hiện được điều gì, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.

Tiếp theo, cầu vồng đều hơi lay động, giống như tu sĩ này đang run rẩy kịch

liệt. Ngay cả sương mù xung quanh cũng đều bị hắn dẫn động, phảng phất hắn

không kiềm chế nổi, đang dùng sức hút khí.

Hiển nhiên... Sau khi ngạo nghễ tiến vào cấm khu, trong một chớp mắt vừa

rồi, hắn phát hiện ra toàn bộ cấm sơn nơi này đều đã biến mất, cũng cảm nhận

được mùi máu tanh nồng đậm nơi đây.

Lại chú ý tới hơn ba trăm tòa cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh...

Chỉ cần không phải đồ đần, thì đều biết nơi này phát sinh chuyện gì.

“Giết tất cả rồi?”

“Thế này… Thế này…”

Sau khi nhận tri này hiện lên trong tu sĩ Viêm Nguyệt đó, nội tâm của hắn

vang một tiếng lộp bộp, không cách nào khống chế mà trợn mắt há mồm, thân

thể hắn càng run rẩy mấy lần. Không chút do dự, hắn lập tức quay người, dùng

tốc độ còn nhanh hơn khi đến, chỉ muốn chạy trốn.

Hắn hối hận...

Nghĩ đến mình vội vàng suốt một đường, khí thế hùng hổ mà đến, kết quả

lại đâm sầm vào ván sắt, đáy lòng hắn đã không nhịn nổi sự run rẩy mãnh liệt,

giờ phút này hắn chỉ hận tốc độ của mình chậm...

Hứa Thanh hờ hững, mắt Đội trưởng sáng lên, nhếch miệng cười.

“Người quen.”

“Có câu nói thế nào nhỉ.”

Đội trưởng liếm môi một cái, nhìn bóng dáng bỏ chạy nơi chân trời, nụ cười

mang một chút cân nhắc.

“Hữu duyên thiên lý phải gặp lại, đúng, chính là câu này.”

“Có phải không, tiểu sư đệ, không phải sao, hắn cứ vèo một tiếng xuất hiện

như thế, nhưng lần này, hắn không trốn thoát được.”

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, nâng lên tay, ngọn lửa màu đen bốc lên trên thân,

thuận theo cánh tay chảy xuống đến bàn tay.

Trường thương màu đen vừa mới bị thu hồi, lại một lần nữa hội tụ trong tay

hắn

Bình luận

Truyện đang đọc