QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Mượn lực lượng của Lăng Dao, ta sẽ càng có nắm chắc từ Linh Tàng đại

viên mãn bước vào Quy Hư hơn.”

Lúc Đế tử họ Bành suy nghĩ trong lòng, Lăng Dao ôm tỳ bà kia, mắt đẹp

đen sáng có thần, lúc đảo mắt vô cùng quyến rũ, câu hồn đoạt phách.

Nàng liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Thanh,

mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh dưới ánh mắt

của mọi người.

Cơ thể Hứa Thanh chợt cứng lại theo bản năng, phản ứng này khiến trong

lòng hắn nổi lên cảnh giác.

Hắn không quen nữ tử này, lần đầu gặp mặt đối phương đã ngồi bên cạnh

hắn, chuyện này không thể nhìn một cách đơn giản.

Lông mày Hứa Thanh hơi cau lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử ngồi ở bên

cạnh này.

Mắt đẹp của Lăng Dao chứa thần thái, cũng nhìn Hứa Thanh, nhẹ giọng hỏi:

“Công tử, ngươi nhìn người ta như vậy làm gì?”

Tiếng nói êm dịu, tự hàm chứa cảm giác quyến rũ mê người, nghe vào khiến

tâm thần của Mạnh Vân Bạch bên cạnh Hứa Thanh phải dao động. Lúc này, Đế

tử họ Bành kia mặt không cảm xúc thu ánh mắt về, không nói gì nhiều, chỉ cầm

chén rượu lên uống một ngụm, sau đó đặt xuống, nhắm mắt lại.

Còn người khác, mỗi người một vẻ mặt nhìn Hứa Thanh, lại nhìn Đế tử,

cũng đưa mắt nhìn lẫn nhau, tất cả đều ở trong lòng. Thanh niên ngồi bên cạnh

Đế tử cười ha ha với Hứa Thanh.

“Hứa huynh quả nhiên là nhân trung long phượng, lần đầu đến đã khiến

Lăng Dao đại gia chung tình, chuyện này nên chúc mừng. Hứa huynh, ta kính

ngươi một chén, sau này mọi người thường xuyên liên lạc.”

Dứt lời, thanh niên cầm một chén rượu lớn, khách sáo giơ lên, rồi uống

trước.

Lời nói và dáng vẻ của đối phương đều rất khách sáo, Hứa Thanh cũng

không tiện từ chối, cầm chén rượu lên ra hiệu, cũng uống vào, nhưng vừa uống

xong chén rượu này, lại có một thanh niên giơ chén rượu lên.

“Hứa huynh tuấn tú lịch sự, còn là tướng soái Nhân tộc ta, những năm này

ta đã nghe nhắc đến nhiều lần, giờ được gặp, rất kính phục, ta uống ba chén.”

Dứt lời, người này uống ba chén liền.

Vẻ mặt Hứa Thanh bình tĩnh, nhìn thanh niên này, đáy lòng đã hiểu nguyên

do. Rất nhanh người khác lục tục như vậy, mỗi người đều kính rượu, hơn nữa

lời nói khách sáo, vẻ mặt lại càng có thiện ý.

Cách làm như vậy khiến người ta biết rõ mục đích của đối phương, cũng

không tiện gây khó dễ, Mạnh Vân Bạch đứng dậy muốn giúp, nhưng đã bị Hứa

Thanh ngăn cản.

Những rượu độc này đối với người khác sẽ sinh ra cảm giác say, nhưng đối

với Hứa Thanh thì chỉ là độc, hắn đều không quan tâm, thế là ai đến cũng không

từ chối, uống hết chén này đến chén khác. Đợi sau khi luân phiên xong, mọi

người đủ loại lắc lư, chỉ có Hứa Thanh vẫn như bình thường.

Thế là ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía hắn đều có hơi kỳ dị.

Còn Hứa Thanh sau khi ghi nhớ tên và dáng vẻ của từng người vào trong

lòng, rồi mỉm cười.

“Hôm nay được gặp các vị tuấn kiệt, ta rất vui, các vị đều là trụ cột Nhân

tộc ta, đều là anh tài, huy hoàng của Nhân tộc cần thế hệ chúng ta kế tục. Hay là

chúng ta mỗi người một vò, thấy sao?”

Hứa Thanh nói rồi nhìn về phía lão lão.

Lão lão sửng sốt, nhưng rất nhanh đã gọi thị nữ đưa hơn mười vò rượu lên.

Thấy vậy, mọi người dồn dập chần chừ, bọn họ không dám uống quá nhiều

rượu ở đây.

Rượu có lúc cũng là vũ khí.

Đáy lòng Hứa Thanh bình tĩnh, trên mặt hiện ra nụ cười đại sư huynh dạy

hắn.

“Mời!”

Cả sân hơi cứng lại, Đế tử mở hai mắt ra, nhìn về phía Hứa Thanh, im hơi

lặng tiếng, không để lộ cảm xúc, đứng dậy đi ra ngoài.

“Hôm nay mệt rồi, để hôm khác rồi tụ tập.”

Người khác lục tục đứng dậy, thấy cảnh này, Mạnh Vân Bạch tỏ ý áy náy

với Hứa Thanh, sau đó nhìn mọi người, cau mày, đang định lên tiếng.

Nhưng đúng lúc này, trên tiên trì, ánh sáng lấp lóe, một bà lão cả đầu tóc

trắng bước ra từ bên trong.

Vẻ mặt bà lão này nghiêm túc, tự mang uy nghiêm, sau khi xuất hiện cả

động tiên đều lay động.

Nàng đến nơi, tất cả nữ tu của Hồng Trần lâu trong động tiên nhao nhao

đứng dậy bái kiến.

“Đại lão lão.”

Ngay cả đám người Đế tử cũng đều có vẻ mặt nghiêm nghị, bái kiến sau khi

thấy bà lão này.

Như vậy có thể thấy thân phận của nàng.

Người này là đại trưởng lão của Hồng Trần Vong Tình lâu, chủ trì tất cả

công việc tông môn trong Đô thành.

Sau khi nàng xuất hiện, chỉ gật đầu với đám người Đế tử đang bái kiến, đối

với nàng đây đều là tiểu bối.

Nàng không để ý, lúc này ánh mắt liếc qua, đặt ở chỗ Hứa Thanh, vẻ

nghiêm nghị trên mặt biến thành dịu dàng, cười hỏi:

“Vị này có phải Hứa công tử không?”

“Hứa công tử đại giá quang lâm, tông ta chiêu đãi không chu đáo, mong

công tử đừng để bụng.”

“Nếu công tử có thời gian, chúng ta di giá đến chỗ khác?”

“Một trưởng bối tông ta mời ngươi qua gặp mặt.”

Lời nói đại lão lão rất khách sáo, nói xong thì nhìn về phía Hứa Thanh trưng

cầu ý kiến.

Cảnh này ở trong mắt mọi người, ai nấy đều ngạc nhiên nghi ngờ.

Bọn họ đều biết bối cạnh của Hứa Thanh, cho nên lúc trước bọn họ “kính”

rượu đều không quá kích, không hề chính thức xé rách da mặt với nhau.

Dù sao vì một nữ tử là hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng trong tình báo của bọn họ, Hứa Thanh không có quan hệ gì với Hồng

Trần Vong Tình lâu, nhất là Hồng Trần Vong Tình lâu này tuy là đại tông siêu

cấp của Nhân tộc, nhưng bối cảnh lại lại có Thần linh của Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc.

Thái độ mập mờ.

Chuyện này cho dù là phía Nhân Hoàng cũng chỉ có thể ngầm đồng ý.

Cho nên tông này khách sáo với Hứa THanh như vậy, khiến người ta kinh

ngạc, còn dẫn tới rất nhiều suy đoán hơn về trưởng bối tông môn ở trong miệng

đại lão lão kia.

Ánh mắt mọi người lấp lóe, Đế tử họ Bành kia híp mắt lại, đồng tử hơi co

rút. Đối với Hứa Thanh, thái độ của hắn giống với các thế lực, không đắc tội,

nhưng cũng không thân thiết, giữ khoảng cách nhất định.

Cho nên lúc trước thấy Lăng Dao mình ngưỡng mộ trong lòng ngồi ở bên

cạnh Hứa Thanh, mặc dù trong lòng hắn có gợn sóng, nhưng cũng không làm ra

phản ứng kịch liệt gì. Thân phận của hắn và cả bối cảnh của Hồng Trần lâu này

đều khiến hắn phải kiềm chế.

Nhưng mà ít nhiều cũng có mất sĩ diện, cho nên hắn ngầm đồng ý cho người

bên cạnh “kính” rượu Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc