QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong đệ nhất giới của ba mươi ba giới trong Hình Ngục Ti.

Phía trên bầu trời, mặt trời đỏ treo trên cao, tràn ra nhiệt độ nóng vô cùng,

nướng cháy đại địa.

Bầu trời nơi này không có nửa khuôn mặt Thần Linh, nhưng dị chất nơi đây

vẫn vô cùng nồng đậm.

Dị chất tràn ngập đại lục Vọng Cổ, không chỉ ảnh hưởng bản thân đại lục

Vọng Cổ, còn có tiểu thế giới có liên quan cùng nó, chỉ là ở trong nhật nguyệt

nơi này không có thần linh cư trú ở bên trong, chúng là do ánh mắt của bốn tôn

thú nguyên thủy của giới này biến thành, sau khi bị Chấp Kiếm Cung cải tạo, đã

biến thành lợi khí của họ.

Lúc này, dưới thái dương do con mắt hình thành, sóng nhiệt cuộn mình, mây

mù mỏng manh, khiến cho hai thân ảnh một già một trẻ bước ở trên trời đặc biệt

tươi sáng rõ nét.

Lão giả, là Quỷ Thủ.

Thanh niên, là Hứa Thanh.

"Thật ra công việc của binh sĩ Khu Bính rất đơn giản, chính là tuần tra giới

này."

"Ngươi không phải là binh sĩ duy nhất của giới, tính cả ngươi vào, bên trong

có tổng cộng 67 người, phạm vi và thời gian tuần tra thì chờ đến khi ngươi có

thể tự mình phủ xuống giới này, dựa vào tình hình đặc biệt lúc ấy để sắp xếp."

"Từ giờ cho đến thời điểm đó, việc ngươi cần phải làm là đi cùng ta, ta sẽ

dẫn ngươi đi làm quen hết thảy mọi thứ nơi đây."

Quỷ Thủ vừa đi về phía trước, vừa mở miệng.

Hứa Thanh nghe vậy cung kính hô vâng.

"Mặt khác Hứa Thanh, khi trở thành binh sĩ khu Bính, còn có hai cái phúc

lợi." Quỷ Thủ nở nụ cười, từ trên người lấy ra một bình rượu cũ, uống một

ngụm lớn.

"Cái phúc lợi thứ nhất, chính là mỗi tháng không có hạn ngạch giết chóc,

nhưng ngươi cũng không thể giết chóc quá nhiều, tự mình cân nhắc là được."

"Phúc lợi thứ hai, mới là thứ toàn bộ binh sĩ khu Bính để ý nhất, đó chính là

cảm ngộ về tiểu thế giới này."

"Bởi vì hết thảy quy tắc và pháp tắc nơi này đều bị chúng ta nắm quyền, cho

nên rất thích hợp để tu sĩ cảm ngộ thiên địa vận hành, cùng nghiên cứu thiên

đạo hình thành như thế nào."

"Đây là mấu chốt cần thiết để tấn cấp Linh Tàng, bí tàng bên trong tu sĩ

Linh Tàng, phải có thiên đạo trấn giữ."

"Mặc dù bây giờ ngươi còn chưa tới Nguyên Anh, nhưng cảm ngộ sớm

cũng có chỗ tốt của nó, chờ khi tu vi của ngươi đầy đủ, có thể tự mình tuần tra,

ngươi sẽ phát hiện chỗ tốt của nó là gì, đương nhiên, thu hoạch bao nhiêu thì

phải nhìn vận khí của ngươi."

Hứa Thanh nghe vậy nhớ kỹ.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được việc về Linh Tàng, mặc dù những vấn đề

này hỏi sư tôn và Tử Huyền Thượng Tiên cũng đều có thể nhận được đáp án,

nhưng đối với Quỷ Thủ báo cho biết, hắn vẫn biểu lộ cảm tạ, vì vậy chắp tay cúi

đầu.

Quỷ Thủ nở nụ cười, lần nữa uống một ngụm rượu, khi đi ngang qua một

chỗ hoang dã, lão cúi đầu đưa mắt nhìn, cười hắc hắc.

"Đúng rồi, vừa nãy đã quên nói, thân là binh sĩ khu Bính, lúc tuần tra thỉnh

thoảng cũng phải cho thức ăn."

Nói xong Quỷ Thủ vung tay lên, lập tức liền có một khỏa phế đan ẩn chứa

rất nhiều dị chất, chỉ có chút điểm linh khí, bị lão ném xuống dưới.

"Nhìn cho kỹ, trò vui đến rồi." Quỷ Thủ liếm liếm bờ môi, nhìn về phía đại

địa.

Hứa Thanh cũng đưa ánh mắt nhìn tới.

Ngay khi bọn họ nhìn lại, mặt đất hoang dã lập tức đột nhiên nổ tung, từng

đạo thân ảnh gầy trơ xương từ trong tảng đá lởm chởm cấp tốc lao ra.

Những thân ảnh này có đủ loại hình dạng, nhưng đa số đều là ngoại tộc, bộ

dạng khác nhau, thậm chí linh thực cũng có.

Giờ phút này tất cả đồng loạt lao ra, trong mắt từng tên đều lộ ra vẻ điên

cuồng và khát vọng, phóng về chút phế đan vừa rơi xuống, hung tàn ra tay với

nhau, ngươi chết ta sống.

Tựa hồ đối với bọn họ mà nói, những thứ phế đan này giống như là trân bảo

vô thượng, khiến cho bọn họ điên cuồng.

Hứa Thanh thấy một tên dị tộc lam lân mọc ra sáu cánh tay, vì cầm được

một khỏa phế đan, không tiếc bị phá huỷ một nửa cánh tay của mình, sau khi

thôn phệ được đan dược, thần sắc lộ ra vẻ thỏa mãn, điên cuồng bỏ chạy.

Nhưng vẫn đã chậm, gã lập tức bị một đám dị tộc xông lên, trực tiếp cắn xé

phân thây, dùng cách này để hấp thu dược lực chưa phân giải tiêu hóa.

Càng có một khu vực có mấy trăm phạm nhân đỏ mắt, không ngừng chém

giết tranh đoạt, tên tu sĩ cuối cùng thành công cướp được, cả người đầy máu

tươi, trong thần sắc lộ ra khát vọng, nuốt vào đan dược dính đầy máu thịt.

Những việc thế này thì khắp nơi đều có, theo đan dược hạ xuống, hầu như

mỗi một khỏa đan dược, đều dẫn tới tranh đoạt vô cùng thê thảm.

Rất nhanh, khắp mảnh đất hoang dã này đều là thi hài, mà những phạm nhân

còn sống kia cũng chú ý tới Hứa Thanh và Quỷ Thủ trên bầu trời, nhao nhao

quỳ bái, thần sắc lộ ra vẻ kính sợ, như nhìn Thần Linh.

"Phạm nhân của phiến khu vực này đều là bị bắt tới trong 100 năm gần đây,

cho nên còn có thể vui vẻ, chơi tương đối vui một chút."

"Cái tên dị tộc sáu tay bị phanh thây kia, trước khi bị bắt đã lấy lực lượng

thất Anh, giết chóc tu sĩ của Phụng Hành Cung, khi gã còn ở bên ngoài cũng có

hung danh không nhỏ, nhưng mà ở bên trong đây, gã mặc dù vẫn là Nguyên

Anh, nhưng sau khi bị tiểu thế giới này đồng hóa, khiến yếu ớt vô cùng."

"Còn có cái tên Phi Dực tộc phía sau có cánh kia, là do ta bắt tới, nó càng

lợi hại hơn, tu vi bát Anh, tàn phá bừa bãi khắp Triêu Hà Châu, ngươi nói xem

khi bọn họ nhớ lại thời gian hô phong hoán vũ ở bên ngoài, giờ phút này lại thê

thảm như vậy, tâm tình sẽ như thế nào."

Quỷ Thủ nhếch miệng cười một cái.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn xuống đại địa, nhìn ra tu vi của những phạm nhân

này từng người yếu ớt vô cùng, rõ ràng là Nguyên Anh, khí tức cũng là như vậy,

nhưng lại cho hắn cảm giác, mình chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết.

"Về phần những khỏa phế đan kia, sở dĩ bọn họ khát vọng, là bởi vì nơi đây

linh khí khô kiệt, bọn họ vì sống sót, vì không chết nên nhất định phải giữ vững

tu vi của mình, cho nên mặc dù có nguy hiểm chết đi, cũng phải lao ra tranh

đoạt."

Hứa Thanh nhướng mày, hắn cảm thấy lời nói của Quỷ Thủ có chút vấn đề,

vì không chết cho nên phải chấp nhận đại giới có thể chết đi, cái này có chút

mâu thuẫn.

Quỷ Thủ nở nụ cười, không lập tức giải thích mà mang theo Hứa Thanh đi

thẳng về phía trước.

Bọn họ đi ngang qua từng cái sơn mạch, từng mảnh sa mạc, cho đến cuối

cùng, đi đến một bình nguyên phạm vi cực lớn.

Sau khi tới đây, con ngươi của Hứa Thanh co rụt lại.

Hắn nhìn thấy trên mặt đất tồn tại vô số thân ảnh đang khoanh chân đả tọa.

Những người của vạn tộc này khoanh chân đả tọa, từng người đều không

nhúc nhích, hai mắt khép kín lặng lẽ tu hành.

Trên người tuy có sinh cơ nhưng lại vô cùng ảm đạm, mà toàn bộ bình

nguyên này tồn tại một cái trận pháp kinh người, đang không ngừng rút đi sinh

mệnh và tu vi từ trên người bọn họ.

"Giới này còn có một quy tắc, đó chính là phục sinh."

"Trừ lính canh ngục ban thưởng giết ra, những phạm nhân khác tử vong

trong này, mỗi tháng đều trải qua một lần trọng sinh, lần nữa được sống lại,

nhưng sẽ bị xóa đi vĩnh viễn một bộ phận ký ức cùng với toàn bộ ghi chép."

"Sau khi tử vong nhiều lần, bọn họ liền biến thành một đám người ngu ngốc,

không có bất cứ trí nhớ gì, mơ mơ màng màng xuất hiện ở nơi đây, trở thành

nguồn động lực cung cấp cho pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô vận hành."

"Ngươi biết không Hứa Thanh, đối với một phạm nhân mà nói, sự thống

khổ của họ là có ký ức, bởi vì hết thảy những thứ trong trí nhớ, so sánh với bây

giờ, đã thành thống khổ."

"Nhưng đồng dạng, ký ức cũng là thứ duy nhất mà bọn chúng còn có thể sở

hữu, vô cùng trân quý, là tất cả của bọn họ sau khi mất đi tự do, cho nên khi ký

ức bị cướp đoạt từng chút, sẽ khiến cho bọn họ càng vô cùng sợ hãi."

"Vì vậy nếu không đi tranh đoạt đan dược, không cách nào bổ sung linh khí,

sẽ chết nhanh hơn, cho nên mới có việc không tiếc đại giới chết một lần, cũng

muốn đổi lấy một lần cơ hội nhỏ nhoi để không chết."

"Cũng giống uống rượu độc giải khát, ý vị nhất định rất tốt." Quỷ Thủ cười

tàn nhẫn một cái

Bình luận

Truyện đang đọc