QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Không thể nào, sao tiểu tử kia còn có thể nhớ tới lão sư được, ta không

tin."

Theo giọng nói truyền đến, ở trong màn đêm thì thân ảnh của Đình Ngọc

cũng nhanh chóng chạy tới gần, cho đến khi tới trước mộ phần của Bách đại sư,

nàng nhìn bốn phía vô cùng vắng vẻ thì trầm mặc.

"Ta đã nói mà, hắn không thể nào tới được." Trần Phi Nguyên ngoài miệng

nói như vậy, nhưng ánh mắt của gã lại nhanh chóng quan sát bốn phía.

"Hắn đã đến." Đình Ngọc nhìn qua phần mộ của Bách đại sư, khẽ nói.

Trần Phi Nguyên sững sờ, lập tức hắn cúi đầu nhìn trước mộ phần, một mùi

rượu nhàn nhạt như ẩn như hiện bốc lên, hiển nhiên sau khi bọn họ rời đi thì đã

có người từng tới nơi này tế bái.

"Nói không chừng không phải hắn, nói không chừng là người khác, mà cho

dù thật sự là hắn thì lại như thế nào chứ..." Trần Phi Nguyên trầm mặc, sau đó

thở dài nói.

Đình Ngọc cắn môi dưới, muốn nói lại thôi.

"Bây giờ hắn đang rất phong quang ở trong Thất Huyết Đồng, hình như còn

được đưa vào tự liệt, nhưng chỉ cần một ngày chưa bái Thất gia làm sư, thì cuối

cùng vẫn chỉ là lục bình không rễ... Việc của lão sư, kể cả là hắn có tới mà nói

cũng rất khó xử lý được, chúng ta đừng tưởng tượng nữa, có lẽ ngươi nhìn lầm

rồi, tên bạch nhãn lang đó chưa từng tới đây."

"Thù này, chúng ta sẽ tự báo!"

Trần Phi Nguyên mở miệng nói nhỏ và kéo Đình Ngọc với vẻ mặt đắng

chát, có chút thất hồn lạc phách rời đi, cho đến khi đưa Đình Ngọc về tới chỗ ở

thì gã mới quay người rời đi, lúc quay người, sắc mặt gã cũng trở nên vô cùng

nghiêm nghị.

Trong khi đi trên đường trở về Trần gia, một trong những tên tùy tùng đi sau

lưng có niên kỷ tương tự gã bỗng nhiên thấp giọng mở miệng.

"Thiếu gia, cái tên bạch nhãn lang mà người nói lúc nãy, chính là tên Hứa

Thanh mà đoạn thời gian trước nổi tiếng truyền khắp Nam HSo?"

Hầu như ngay khi lời nói của thiếu niên này truyền ra, Trần Phi Nguyên sắc

mặt ngưng trọng đang đi ở phía trước lập tức quay người, lạnh lùng nhìn tên tùy

tùng đi theo mình nhiều năm này, tát một cái qua.

Lực đạo cực lớn, trực tiếp đánh cho cả thân thể của tên tùy tùng này bay lên,

sau khi ngã xuống một bên thì tên tùy tùng này lập tức run rẩy, nhanh chóng

quỳ xuống.

"Tuy ta nói hắn là bạch nhãn lang, như cho dù thế nào thì ta cũng đã coi hắn

là sư huynh của mình rồi, mặc dầu ta cũng không thích hắn, nhưng lão sư đã

nhận hắn thì ta cũng thừa nhận hắn."

"Nhưng ngươi tính là cái gì chứ, dám ở trước mặt ta nói hắn như vậy sao?"

Trần Phi Nguyên lạnh lẽo mở miệng, toàn thân tên tùy tùng kia trở nên run rẩy,

không ngừng dập đầu.

"Xét ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy, cho ngươi hậu táng đi." Trần Phi

Nguyên nhàn nhạt mở miệng, tên tùy tùng kia lập tức hoảng sợ cầu khẩn, nhưng

rất nhanh đã bị những người tùy tùng khác một phát túm lại, trực tiếp vặn gảy

cổ, bốn phía lập tức trở nên an tĩnh.

Trần Phi Nguyên không hề liếc mắt nhìn một cái, lúc này gã đang nhíu mày

và trong mắt lộ ra vẻ suy tư, một lát sau gã bỗng nhiên mở miệng.

"Kích hoạt những ám tử chúng ta nuôi dưỡng những năm nay đi, để cho bọn

họ mật thiết chú ý hướng đi của cường giả Kim Đan bên trong bát đại gia tộc,

bọn ám tử muốn cái gì thì ta đều có thể đáp ứng."

"Kích hoạt toàn bộ?" Tùy tùng sau lưng Trần Phi Nguyên sửng sốt một chút.

"Toàn bộ, ta không biết thực lực của Hứa Thanh bạch nhãn lang kia bây giờ

như thế nào, nhưng ta hoài nghi chuyện của lão sư cũng có người trong Tử Thổ

tham dự, một mình hắn đi tới đây, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm."

"Hắn không tới gặp chúng ta cũng rất chính xác, Đình Ngọc tâm tư đơn

thuần, để nàng làm một chút nghiên cứu về đan dược còn được nhưng tâm tính

vẫn chưa đủ, một khi lộ ra manh mối để người khác phát hiện là hắn đã đến,

khó tránh khỏi sẽ động tâm đối với lệnh truy nã của Hải Thi tộc với hắn."

"Thậm chí ta còn hoài nghi, lần này sư tôn tử vong có lẽ cũng là có người

muốn câu dẫn hắn tới đây, một mũi tên trúng hai con nhạn, hoặc là có người

tương kế tựu kế, muốn mượn cơ hội này để câu cá!"

"Hy vọng là ta suy nghĩ nhiều." Trần Phi Nguyên thở sâu, trong mắt lần nữa

lộ ra vẻ suy tư.

Hai năm qua, không chỉ là Hứa Thanh biến hóa rất lớn, sau khi Trần Phi

Nguyên quay về Tử Thổ rồi tiếp xúc với quyền lợi trong nhà, gã cũng đã xảy ra

biến hóa cực lớn, nhất là chí lớn trong lòng thì gã đã bị Bách đại sư ảnh hưởng

cực lớn, trong lòng cũng vô cùng chán ghét đối với bố cục hiện giờ của Tử Thổ.

Sau khi nói xong, gã liền nhìn qua hai tên tùy tùng sau lưng.

"An bài xong xuôi hết chưa?" Hai tên tùy tùng này gật đầu, nhưng ngay khi

bọn họ gật đầu thì thân thể của hai người này lập tức run lên, sắc mặt biến thành

màu đen và phun ra máu tươi, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.

"Không có biện pháp, ta cũng không tin các ngươi được, làm xong việc

cũng chỉ có thể tiễn các ngươi một đoạn đường." Trần Phi Nguyên thì thào

trong lòng, toàn bộ Tử Thổ, người gã tín nhiệm chỉ có lão sư cùng với Đình

Ngọc, bây giờ lão sư đã bị giết, chỉ còn lại có Đình Ngọc.

"Về phần tên bạch nhãn lang kia cũng coi như có thể tin, không biết hắn có

phát hiện ra Thập Nhị Thì Thần Tán Hủ Đan hay không, nhưng lấy hiểu biết

của hắn về thảo mộc, hẳn là có thể phát hiện ra độc trên người của lão sư đã đưa

ra manh mối chỉ dẫn cho chúng ta." Trần Phi Nguyên nhíu mày, xử lý thi thể rồi

sau đó liền quay người rời đi.

Cùng lúc đó bên trong Đô thành Tử Thổ, Hứa Thanh đi lại trong những chỗ

tối tăm, trên thân không lọt ra chút khí tức nào và ánh mắt mang theo cảm xúc

lạnh như băng, đang nhanh chóng đi về phía trước.

Nguyên nhân hắn không muốn gặp mặt Đình Ngọc và Trần Phi Nguyên,

chính xác là do lo lắng sự việc phức tạp lên, Hứa Thanh rất rõ ràng giá trị bây

giờ của mình, hắn cũng đã từng nghĩ tới phải chăng có người dùng việc này để

câu dẫn hắn tới đây không.

Nhưng hắn cảm thấy, cho dù thật sự có cũng không liên quan cùng với thế

lực đã ám sát Bách đại sư.

Cuốn đan phương Thái Âm Luyện Kiêu Đan đã mất, hắn cũng đã nhìn ra

một bộ phận đầu mối, toan tính của đối phương cực lớn.

"Cho nên nếu như thật sự có người muốn câu dẫn ta tới nơi này, khả năng

đại khái chính là một trong số người của Tử Thổ, nhưng có lẽ cũng chỉ là ta quá

lo lắng mà thôi, nhưng vẫn cần phải tăng thêm cảnh giác và đề phòng."

Hứa Thanh nheo mắt lại, đổ thêm một chút phấn độc ở trên người để giấu

giếm khí tức của mình, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Hắn cũng đã tìm được dấu vết và manh mối của hung thủ.

Bên trong ngọc giản màu đỏ mà Thất gia đưa cho hắn đã chỉ ra đặc thù của

đối phương, đồng thời cũng chỉ ra chỗ khó chơi vì Quỷ U tộc rất khó bắt lại.

Mặc dù đội trưởng cũng đã nhắc nhở một vài phương pháp cho hắn, nhưng

Hứa Thanh tự có phương thức riêng của mình, chỉ cần là người tu hành dị chất

thì sẽ trốn không thoát khỏi cảm giác nhạy cảm của cái bóng, dẫu sao thì nó

cũng ăn dị chất mà sống.

Mặc dù bên trong Đô thành Tử Thổ rồng rắn lẫn lộn, có không ít tu sĩ trên

người nồng đậm dị chất, nhưng nếu như thêm vào khí tức của biển cấm, vậy thì

phạm vi sẽ được giảm bớt rất nhiều.

Vì vậy, việc trong mắt người khác rất khó có thể làm được, nhưng Hứa

Thanh lại có thể làm không chút khó khăn.

Chỉ cần để ý một điều, đó là hắn phải tìm ra hung phạm từ trong những mục

tiêu bị cái bóng khóa chặt.

Điểm này, cũng đơn giản.

Hứa Thanh không tin với tạo nghệ đan đạo của lão sư lại không có để lại

một chút chuẩn bị ở phía sau, nên biết rằng coi như là Hứa Thanh với tạo nghệ

thảo mộc hiện giờ của mình, trước khi tử vong hắn cũng có thể không một dấu

vết làm ra một vài ký hiệu ở trên người đối phương.

Cho nên khi Hứa Thanh tới tưởng niệm lão sư, đã chú ý thi thể lão sư bên

trong quan tài thủy tinh ở xa xa, cả lúc tới trước mộ phần thì hắn cũng dùng cảm

giác dò xét quan tài cách lớp bùn đất.

Cuối cùng hắn đã xác định, độc trên người sư tôn tên là Thập Nhị Thì Thần

Tán Hủ Đan.

Bình luận

Truyện đang đọc