QUANG ÂM CHI NGOẠI

Chỉ có Hứa Thanh đứng ở đó, nhắm mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh diện

kiến Đại Đế lúc trước, đáy lòng dần dần dâng lên một sự bi ai.

“Đại Đế, sắp vẫn lạc rồi sao…”

Hứa Thanh lẩm bẩm dưới đáy lòng, hắn cảm nhận được ý ủy thác, ủy thác

này là Nhân tộc.

Lúc lâu sau, Hứa Thanh mở hai mắt ra, nhìn về phía Chấp Kiếm cung, chắp

tay bái một cái, rời đi với ánh mắt phức tạp.

Bầu trời ban đêm.

Trắng sáng ít sao, gió nhẹ lướt qua, Hứa Thanh đi trên đường, áo phấp phới,

tóc dài xõa ra.

Gió ở đây không giống gió của quận Phong Hải.

Không ẩm ướt như vậy, mà hơi khô.

Thổi vào người đưa tới cảm giác xa lạ.

Hứa Thanh lặng lẽ đi về phía trước, trong đầu hiện lên chuyện xảy ra sau

khi đến Hoàng Đô này, chuyện này nối tiếp chuyện kia, hắn cần chút thời gian

để lắng đọng.

Cứ như vậy, sau một hồi lâu, Hứa Thanh nhìn thấy hồ nước ngoài phủ đệ

của Ninh Viêm. Dưới ánh trăng, hồ nước này giống như một cái gương, phản

chiếu màn trời, nếu nhìn lâu sẽ nảy sinh một ảo giác, giống như trăng trong hồ

càng chân thật hơn trăng trên bầu trời.

Thời gian dần trôi, một đêm trôi qua.

Hứa Thanh về đến phủ đệ, tĩnh tọa nguyên một đêm, từng chuyện xảy ra

trong một ngày này đều hiện lên ở đáy lòng. Cuối cùng lúc trời sáng, hắn ngẩng

đầu nhìn về phía Chấp Kiếm cung, khẽ thở dài.

Trời vừa sáng, thẻ ngọc đưa đến phủ Thập hoàng tử cũng đã có hồi đáp.

Thập hoàng tử từ chối, đồng thời báo lại đây là lời nói vô căn cứ.

Điều này không hợp lý.

Phải biết rằng hành vi của Hứa Thanh sau khi đến Hoàng Đô khiến cho

người chỉ cần có chút đầu óc đều sẽ không lựa chọn làm chim đầu đàn vào lúc

này, đi thăm dò giới hạn của Hứa Thanh cho người khác.

Nhất là chuyện Đại Đế khôi phục triệu kiến vừa mới xảy ra.

Theo lý thuyết, Thập hoàng tử nên lựa chọn trả lại, mới hợp nhân tính, trừ

khi hắn là kẻ ngốc.

Hứa Thanh lắc đầu, hắn không cho rằng Thập hoàng tử là người ngu dốt,

như vậy rõ ràng làm thế này càng phù hợp với lợi ích của bản thân Thập hoàng

tử này hơn.

“Trong Hoàng Đô này quả nhiên là rắc rối phức tạp, hơn nữa mặt nạ của

mỗi người đều không chỉ có một cái.”

Trong mắt Hứa Thanh hiện ra vẻ lạnh lẽo, hắn đứng dậy, dẫn đám người

Ninh Viêm và Khổng Tường Long rời khỏi phủ đệ.

Còn Đội trưởng và Tử Huyền, mới sáng sớm đã lại ra ngoài, không thấy

tung tích.

Trên đường đến phủ Thập hoàng tử, ánh mắt Ninh Viêm nhìn về phía Hứa

Thanh mang vẻ sùng bái và kính nể, tất nhiên hắn cũng biết chuyện Đại Đế khôi

phục hôm qua.

Sau đó lại nghĩ đến hành vi của Thập hoàng tử, hắn tới gần Hứa Thanh, nhỏ

giọng nói:

“Lão đại, Thập hoàng tử không tim không phổi, tư chất hắn bình thường,

đến nay cũng là tu vi bình thường, lúc nhỏ càng không được mẫu tộc hắn yêu

thích, phụ hoàng cũng không chào đón hắn. Mẫu thân ta thấy hắn lẻ loi đáng

thương, từng chăm sóc mấy năm ở trong cung, nhưng sau khi mẫu thân ta mất,

hắn đã lập tức vong ân bội nghĩa.”

“Đi xem là biết rồi.”

Hứa Thanh bình tĩnh nói, Ninh Viêm không nói nữa, cả đám người dần dần

đến thành đông, rất nhanh một phủ đệ xa hoa đã đập vào mắt của bọn họ.

Phủ đệ này vàng son lộng lẫy, giống như chỉ sợ người khác không biết tôn

quý, ngay cả trấn thú ở bên ngoài cũng đều được làm bằng linh thạch. Tiếng

người bên trong ồn ào, giống như đang tiến hành một yến hội.

Tiếng cười nói từ bên trong truyền ra, tiếng nhạc khúc cũng đang vang

vọng.

Ngoài cửa lớn còn có hai thị vệ, Hứa Thanh đến, hai thị vệ này hơi căng

thẳng, tu vi trong người tăng vọt như gặp đại địch.

Hứa Thanh không lựa chọn xông vào, ở ngoài cửa lớn mặc cho thị vệ ở cửa

đi thông báo, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy trả lời, hắn nghĩ rồi đi về phía

trước.

Hai thị vệ kia vừa định ngăn cản, nhưng bỗng thấy hoa mắt, Hứa Thanh đã

đi qua bọn họ bước vào bên trong, đến trước cửa lớn màu đỏ, tay phải giơ lên ấn

lên trên.

Vừa ấn xuống, cửa lớn nổ vang, từng vết nứt nhanh chóng lan ra từ chỗ Hứa

Thanh tiếp xúc, ngay sau đó đã khuếch tán toàn bộ phạm vi, rồi trực tiếp chia

năm xẻ bảy, sụp đổ xuống.

Mắt Hứa Thanh ngưng lại. Lúc này những cánh cửa vỡ vụn kia cuốn về phía

trong phủ, rơi đầy đất, còn có một âm thanh sắc bén truyền ra từ trong phủ, rất

nhanh bóng dáng hơn trăm tu sĩ đã hò hét về phía Hứa Thanh sau khi hắn bước

vào.

“Người tới dừng bước!”

“Nơi này là phủ Thập hoàng tử, các ngươi lại dám bất kính như vậy!”

Hơn trăm tu sĩ này, mặc dù từng người đều rống giận, nhưng không biết tại

sao tốc độ lại hơi chậm, hò hét lớn tiếng, nhưng không có ai thật sự tới gần, còn

mặc cho đám người Hứa Thanh trực tiếp đi qua đình viện, xuất hiện ở chỗ đang

bày yến hội.

Trong yến hội lúc này, có mấy chục người quần áo lụa là, xung quanh đều là

thị nữ, một vùng hoang dâm.

Ngay chính giữa có một thanh niên khoác áo bào hoàng tử, vẻ mặt ngang

ngược, liếc mắt nhìn về phía Hứa Thanh và Ninh Viêm đang bước tới, trong tay

cầm ra một túi trữ vật đặc biệt, đặt lên bàn, cười lạnh nói.

“Cút ra ngoài.”

Mọi người xung quanh dồn dập nhìn qua.

Vẻ mặt Hứa Thanh như bình thường, chỉ là tay phải nâng lên, Viên Tử màu

tím nổi lên.

Vẻ mặt mọi người ở yến hội lập tức thay đổi, sắc mặt Thập hoàng tử u ám.

Hắn đứng dậy, vừa định lên tiếng, cơ thể Hứa Thanh chợt lóe, trực tiếp đến

ngay phía trước Thập hoàng tử, ánh mắt sâu xa, tay phải giơ lên ấn xuống.

Thần tàng huyễn hóa sau lưng hắn, biến thành khí tức khủng bố, vừa ấn

xuống, đồng tử trong hai mắt của Thập hoàng tử hơi co lại, sau đó hắn phun ra

máu tươi, lùi ngược mấy bước, trực tiếp hôn mê.

Ninh Viêm bước nhanh vài bước đến chỗ bàn, cầm túi trữ vật lên kiểm trả

một phen, rồi kích động gật đầu với Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn Thập hoàng tử hôn mê, quay người đi về phía cửa lớn,

trước khi đi hắn lại quay đầu nhìn, ánh mắt sâu xa.

Một nén nhang sau, trong phủ hoàng tử, lão thập mơ mơ màng màng mở

mắt ra, nhìn rõ tất cả và biết được chuyện sau đó từ chỗ mọi người xung quanh,

hắn tức tới sùi bọt mép.

Thấy vậy, mọi người cũng đều vội vàng cáo từ, lão thập tức giận trách phạt

tất cả thị vệ, tiếng rống giận vang vọng, sau đó mắt hắn mang sự tức giận thù

hận đi vào tẩm điện.

Thời khắc hắn đóng cửa lớn tẩm điện lại, không có bất cứ ai nhìn thấy, sự

thù hận trong mắt lão Thập nháy mắt đã biến mất, khóe miệng hiện lên vẻ xúc

động.

“Tình di, năng lực của Tín Hải có hạn, điều có thể làm cho ngươi chỉ là để

Thập Nhị bảo vệ tốt di vật của ngươi… Bây giờ cuối cùng vật đã về với chủ.”

Lão thập lẩm bẩm dưới đáy lòng, nhớ lại trưởng bối đã mất, hắn hơi cay

đắng.

Ở trong hoàng cung lạnh băng và tình thân lạnh nhạt kia, hắn vĩnh viễn

không thể quên được là ai đã cho hắn sự ấm áp của mẹ.

“Đáng tiếc, ta chỉ có thể dùng cách này, ta không thể để người ta nhìn ra ta

nhớ tình cũ, còn ta chắc chắn có thể tra ra nguyên nhân cái chết của Tình di!”

Bình luận

Truyện đang đọc