QUANG ÂM CHI NGOẠI

(Từ chương này ‘cái bóng’ sẽ đổi thành ‘Ảnh Tử’ (Tiểu Ảnh) để nghe cảm

giác tiên hiệp hơn nhé các đạo hữu. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ!)

Đôi mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, lập tức nhích thân đuổi theo, Ảnh Tử

cũng vô hình lan tràn ra, mở ra cái miệng lớn mà người ngoài không nhìn thấy,

mang theo cảm xúc khát vọng và điên cuồng mãnh liệt trước đó chưa từng có,

hung hăng nuốt về phía tên dị tộc đang bỏ chạy kia.

Tên dị tộc vừa muốn phản kích, nhưng chênh lệch tu vi giữa cả hai cực lớn,

khiến cho gã căn bản là không cách nào chống cự, chớp mắt đã bị Hứa Thanh

đuổi theo, một phát túm được cổ.

Dù cho gã vùng vẫy như thế nào cũng đều vô ích, gã chỉ cảm thấy có vô tận

hỏa diễm theo cánh tay Hứa Thanh điên cuồng tràn vào trong cơ thể của mình,

mà lúc này Ảnh Tử của Hứa Thanh cũng mang theo vô tận hung tàn cùng khát

vọng, trực tiếp bao vây lao đến Ảnh Tử của tên dị tộc kia.

Người ngoài không hề nghe thấy tiếng gào thét này, nhưng bên trong Ảnh

Tử lại có tiếng kêu truyền ra.

"Giết toàn bộ người nơi đây, sau đó quay về thuyền chờ ta." Hứa Thanh lưu

lại một câu, sau đó bắt lấy tên dị tộc trong tay rồi bay thẳng đến cái lỗ phía trên

động thiên, trong âm thanh vâng nghiêm nghị của đệ tử Thất Huyết Đồng, chớp

mắt liền rời khỏi đây.

Lúc này bên ngoài đã là ban đêm, Hứa Thanh cầm theo tên dị tộc kia tốc độ

vô cùng kinh người, bay thẳng đến đỉnh một ngọn núi xa xa, sau khi kiểm tra

xem xét chung quanh liền cúi đầu, lạnh nhạt nhìn qua Ảnh Tử bên dưới ánh

trăng của tên dị tộc, mà tên dị tộc giờ phút này thì đang điên cuồng run rẩy và

trong mắt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đạo Ảnh Tử của tên dị tộc vặn vẹo không ngừng vùng vẫy, ở trong mắt Hứa

Thanh, Ảnh Tử của hắn cũng đang ở trong đó, song phương đang không ngừng

thôn phệ cắn xé lẫn nhau giống như đại địch sinh tử vậy.

Một cổ chấn động tà ác và điên cuồng từ bên trong cái bóng của tên dị tộc

tràn ra, cái cảm giác tà ác này cũng tương tự như lần đầu tiên Hứa Thanh trông

thấy Tiểu Ảnh trong cấm khu của doanh địa thập hoang giả vậy.

Tràn đầy hung tính.

Cho đến khi Tiểu Ảnh bị Hứa Thanh nhiều lần trấn áp thuần phục, luồng dã

tính này mới dần dần tản đi, sau đó liền từ từ thuận theo hắn, nhưng Hứa Thanh

biết rõ, thực chất thì luồng tà ác bên trong Ảnh Tử vẫn luôn luôn thủy chung ở

đó.

"Quả nhiên, mặc dù cực kỳ ít thấy loại quỷ dị như Ảnh Tử ở trên thế gian,

nhưng cũng không phải là không có." Hứa Thanh thì thào trong lòng, ánh mắt

từ từ dịch chuyển khỏi Ảnh Tử, rơi vào trên người tên tu sĩ dị tộc kia.

Có lẽ đối phương cũng tương tự như hắn, có lẽ đều đã từng ở trong một

khoảnh khắc nào đó bị Ảnh Tử xâm nhập, nhưng thứ khác biệt chính là, hắn là

chủ mà đối phương là nô.

"Nếu không phải có thủy tinh màu tím, vậy một khắc gặp phải Ảnh Tử ở

trong cấm khu, chắc là ta cũng đã không còn là ta nữa rồi." Hứa Thanh thì thào

trong lòng, bởi vì hắn nhìn thấy dị chất trong cơ thể của tên dị tộc này cũng

không khác gì với những tu sĩ khác cả.

Không hề giống như hắn, thân thể không hề có dị chất.

Hiển nhiên đây là khác nhau của việc là chủ và nô.

Đối phương không cách nào trấn áp Ảnh Tử nên chỉ có thể bị nó điều khiển,

như là một cỗ áo choàng bằng thể xác chân thật, lúc nó muốn mặc lên liền có

thể tùy thời mặc lên.

Lúc này Hứa Thanh lại chuyển ánh mắt nhìn về phía hai Ảnh Tử đang quần

chiến cắn xé lẫn nhau, từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu tím,

lực lượng trấn áp ầm ầm chiếu xuống.

Lần này, mục tiêu trấn áp không phải là Tiểu Ảnh, mà là Ảnh Tử của tên dị

tộc kia.

Hiển nhiên là thủy tinh màu tím có một loại lực lượng áp chế cường đại đối

với loại quỷ dị này, ngay khi tiếng nổ vang lên, Ảnh Tử của tên dị tộc kia trực

tiếp truyền ra tiếng kêu thảm thiết mà chỉ có Hứa Thanh và tên dị tộc kia mới có

thể nghe được.

Tiểu Ảnh lập tức phấn khởi và truyền ra cảm xúc hoan hô, mà Ảnh Tử của

tên dị tộc thì lại càng thêm hung hăng điên cuồng, lại lập tức lao về phía Hứa

Thanh như muốn thôn phệ hắn.

Thần sắc Hứa Thanh lạnh như băng, phất tay một cái và ánh sáng tím lóng

lánh lần nữa trấn áp đến, lần này hắn liên tiếp trấn áp đối phương mười bảy lần.

Ảnh Tử của tên dị tộc liên tục phát ra những âm thanh kêu gào thảm thiết

thê lương, cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, yếu ớt nhanh chóng rút lui, nhưng

không đợi nó rời xa, trên ngực Hứa Thanh lại có ánh sáng màu tím hội tụ và lần

nữa trấn áp.

Lần này luồng trấn áp của Hứa Thanh không hề lập tức tiêu tán, mà được

hắn khống chế, trấn áp con Ảnh Tử của tên dị tộc ở trên mặt đất, khiến cho nó

không cách nào chạy trốn, chỉ có thể vùng vẫy kêu rên thảm thiết, bên trên cũng

lập tức truyền ra một tia chấn động cầu xin tha thứ.

Mà Tiểu Ảnh bên cạnh hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sự tình đã

từng xuất hiện trên thân của mình xuất hiện trên thân kẻ khác, hình như điều

này khiến nó sinh ra một chút cảm giác rất kỳ dị, cũng không hiểu được mà tự

nhiên truyền một luồng cảm xúc chấn động nịnh nọt về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét Ảnh Tử của tên dị tộc bị trấn

áp dưới ánh trăng, hình dạng của đối phương cũng tương tự như Ảnh Tử của

hắn vậy, lúc này đều đã biến ảo thành hình ảnh của một cái cây, bên trên mọc ra

rất nhiều con mắt, mà bên trong từng con mắt đều đang tản mát ra cảm xúc sợ

hãi.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, hắn đang cân nhắc xem có lên bắt đối

phương lại giống như Tiểu Ảnh hay không, nhốt nó bên trong thủy tinh màu

tím. Thế nên hắn liền đưa tay tới xâm nhập vào bên trong Ảnh Tử của tên dị

tộc, hắn cảm nhận được một cảm giác lạnh như băng, đồng thời cũng thử kích

phát thủy tinh màu tím nhưng không hề thành công.

Sau khi suy nghĩ một cái, Hứa Thanh vung tay lên và que sắt màu đen bay

ra, nháy mắt xuyên thẳng qua đầu của tên dị tộc kia, tên dị tộc này trực tiếp tử

vong.

Hứa Thanh nhớ lại khi gặp Tiểu Ảnh, khi ấy con Hắc Lân Lang vừa tử vong

là Ảnh Tử liền nhào tới phía hắn, thế nên lúc này Hứa Thanh liền diệt tên dị tộc

kia, hắn muốn thử thu phục lần nữa …nhưng vẫn không làm được.

Hiển nhiên Tiểu Ảnh cũng không biết việc này, nhưng hình như nó cũng đã

kịp phản ứng lại với ý nghĩ của Hứa Thanh, lập tức trở nên run run, tràn ra chấn

động lo lắng.

"Chủ ….. Ta….Ngoan ….Không...."

Lão tổ Kim Cương Tông bên trong que sắt nhìn qua một màn này, ráng nhịn

xuống kích động đi ra phiên dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc