Hứa Thanh trầm mặc, nhìn Ngôn Ngôn, cũng nhìn thấy khí tức uể oải cùng
với tuyệt vọng trong mắt nàng, hình như thức hải trong người nàng đã thành tổ
ong, bị một cỗ tích úc nồng đậm bao phủ.
"Ngây thơ!" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Ngôn Ngôn ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, giơ tay phải lên trảo một cái, một đám
sương mù Yên Miểu Tộc lập tức bay tới, một khắc xuất hiện ở trong lòng bàn
tay Hứa Thanh, khí lạnh từ trên người Hứa Thanh tràn ra và hội tụ tới, trong
chốc lát, dưới tiếng ken két, một khối băng hình thành, đông cứng sương mù kia
ở bên trong.
Hứa Thanh phất tay, bên trong hình cụ của Ngôn Ngôn lập tức có từng đám
cây châm bay tới, dưới tu vi Hứa Thanh gia trì, xuyên thấu vào khối băng, đâm
vào trên thân sương mù Yên Miểu Tộc bị đóng băng không cách nào nhúc
nhích.
Bên trong khối băng lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo lại có
phi đao bay đến, từng cái cắm vào bên trong khối băng, cắt tới Yên Miểu Tộc bị
phong bế ở bên trong.
Bởi vì bị đóng băng, cho nên bộ phận bị cắt không cách nào hội tụ lại với
nhau, rất nhanh khối băng hóa thành hơn mười phần, bị Hứa Thanh thả xuống
trên mặt đất, bày ra hình chữ đại, giữa nhau có khoảng cách.
Cái loại cảm giác hành hạ có thể nhìn thấy gần ngay trước mắt nhưng không
cách nào đụng chạm, không thể khôi phục lại, không chỉ là thân thể, còn bao
hàm cả tâm thần đau khổ.
Tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương.
Hai mắt Ngôn Ngôn lập tức hiện lên tia sáng mãnh liệt, hô hấp của nàng lại
càng dồn dập, thân thể cũng bắt đầu khôi phục run rẩy hưng phấn.
Hứa Thanh không để ý tới, ném những khối băng này cho Ngôn Ngôn, sau
đó lần nữa trảo một cái, đám thân thể sương mù Yên Miểu Tộc thứ hai lập tức
bay đến, lần này Hứa Thanh không hề dùng băng, mà dùng độc.
Kỳ độc tản ra, nhanh chóng dung nhập thân sương mù, ảnh hưởng tới nó,
tràn ngập trong sương mù, độc không chỉ bám thân sương mù, còn có ăn mòn cả
linh hồn.
Vì vậy tiếng kêu rên thê lương, càng thêm cường liệt lập tức truyền khắp
khoang thuyền.
Ngôn Ngôn lại lần nữa hưng phấn lên, tiếng kêu thảm thiết ở trong tai của
nàng, tựa như âm thanh thiên nhiên đẹp nhất trên thế gian.
Vẫn không kết thúc, Hứa Thanh lạnh giọng mở miệng.
"Xé một mảnh quần áo trên người ngươi xuống."
Ngôn Ngôn vô cùng nhu thuận, không chần chờ chút nào, trực tiếp liền xé
một mảnh lớn quần áo trên người xuống, bởi vì dùng sức quá mạnh, lộ ra da thịt
tràn ngập vết thương.
Nhưng nàng không thèm để ý chút nào, giống như tiểu cẩu, nhanh chóng
chạy đến trước mặt Hứa Thanh, dùng hai tay đưa mảnh vải tới.
Hứa Thanh cầm lấy, sau đó hơi vung lên, tấm vải lập tức trở nên ẩm ướt, ẩn
chứa lực lượng phong ấn, sau đó cầm ra đám thân thể sương mù Yên Miểu Tộc
thứ ba, trực tiếp ép lên trên tấm vải.
Tấm vải lập tức biến thành màu đen, dưới tấm vải hấp thụ, thân ảnh Yên
Miểu Tộc rõ ràng hiển lộ ra.
Hứa Thanh ném cho Ngôn Ngôn, nhàn nhạt mở miệng.
"Như vậy, nó đã mất đi thân thể tự do, đã mất đi linh hồn tự tại."
"Mù quáng truy cầu tàn ngược thân thể, vô luận là đối với chính mình hay là
đối với địch nhân, cũng chỉ là một trong những thủ đoạn mà thôi, không phải
toàn bộ, sau khi dùng qua, đó chính là biểu hiện ngây thơ."
"Hành hạ trong lòng, mới là cấp độ cao hơn."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Thân thể Ngôn Ngôn run rẩy, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, càng được Hứa
Thanh răn dạy, vui vẻ trong nội tâm nàng lại càng mãnh liệt, si mê trong mắt đạt
đến cực hạn, vì vậy nàng giơ tay lên cắn nát ngón tay, run rẩy đưa cho Hứa
Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh lạnh lẽo.
Ngôn Ngôn cúi đầu, thu ngón tay lại rồi để vào trong miệng mình, mút thỏa
thích.
Khí tức tích úc trong thức hải đang nhanh chóng tiêu tán, mà tu vi chấn
động cũng bốc lên ở trên người nàng.
Trong lúc mơ hồ, hình như Thiên Cung đầu tiên, sẽ lập tức hình thành.
Nhưng vẫn là kém một chút.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh thầm than một tiếng, giơ ngón trỏ lên.
Hầu như ngay khi hắn giơ ngón tay lên, một cái chớp mắt, Ngôn Ngôn lập
tức bò tới, nhanh chóng mút thỏa thích, ánh mắt híp lại, cả người tựa như muốn
thăng hoa vậy, biểu cảm lộ ra vẻ thoải mái cực hạn, lộ ra thỏa mãn trước đó
chưa từng có.
Hình như nàng đã chờ đợi ngày này thật lâu.
Mà Thiên Cung của nàng cũng bỗng nhiên hình thành vào thời khắc này!
Tâm thần chấn động, khiến cho Ngôn Ngôn không chịu nổi, đã hôn mê.
Trong nháy mắt tiếp theo, giọng nói cảm kích của Đông U thượng nhân từ
bên ngoài khoang thuyền truyền đến.
"Đa tạ..."
Ngay sau đó thân thể Ngôn Ngôn tan biến, bị Đông U thượng nhân chuyển
đi, rời khỏi con thuyền.
Trong khoang thuyền, một mảnh im lặng.
Sau một lúc lâu, Linh Nhi thò đầu ra từ trong cổ áo Hứa Thanh, ngơ ngác
nhìn vị trí Ngôn Ngôn lúc trước, Hứa Thanh có chút lúng túng, đang muốn giải
thích, Linh Nhi bỗng nhiên hít vào một hơi sâu.
"Hứa Thanh ca ca, đó là một ma đầu, còn tệ hơn so với người trước đó, rõ
ràng nàng còn cắn ngón tay của ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận!"
Không đợi Hứa Thanh mở miệng, một tiếng cười nhu hòa, vang vọng trong
khoang thuyền.
"Tiểu cô nương thật đáng yêu."
Thanh âm này vừa ra, thân thể Hứa Thanh lập tức cứng đờ.
Đinh Tuyết đến thì hắn có thể coi thường, Ngôn Ngôn xuất hiện thì hắn có
thể trấn áp, nhưng ở trong Liên Minh Bát Tông, có một vị nữ tử, từ sau khi Hứa
Thanh gặp được về sau, không có lần nào mà tâm thần không chật vật.
Vô luận là lần đầu gặp nhau bị câu dẫn, hay là lần đi tuần sông thay đổi
không khí, hoặc là ánh mắt ngóng nhìn bên trong Quận Đô, rồi phương pháp hộ
thân cần cởi trần để vẽ...
Ngươi hiểu, nàng còn hiểu hơn so với ngươi, mà ngươi không hiểu, nàng
cũng hiểu hơn so với ngươi.
Chỗ ngươi đã thấy thì nàng đã từng xem qua, còn nơi ngươi chưa từng thấy,
nàng cũng đã quen thuộc hơn so với ngươi.
Thứ ngươi nghĩ trong lòng …nàng đều biết, ngay cả ý nghĩ mà chính ngươi
không ý thức được, hình như nàng cũng rõ.
Không thể bắt bẻ.
Giờ phút này theo âm thanh vang vọng, thân thể Hứa Thanh theo bản năng
trở nên cứng ngắc, vị tuyệt sắc giai nhân này, đi tới từ trong hư vô.
Một thân váy dài tím nhạt kèm hoa hồng màu trắng làm đẹp, eo buộc một
sợi dây lụa, tóc đen nhánh, buộc búi tóc công chúa, trên búi tóc cài một cây hoa
trâm, phía trên là lưu tô buông thỏng.
Hai hàng lông mày thon dài như vẽ cẩn thận trên gương mặt thanh lệ tuyệt
mỹ, hai con ngươi lập lòe như sao.
Nhếch miệng lên, lan tràn vui vẻ, giống như có thể gọt giũa bốn phương,
chọc tiếng lòng người khác, khí chất chuyển lệch lại đoan trang cao quý, điềm
đạm ưu nhã, như hoa sen mới nở, không nhiễm chút hạt bụi.
Duy chỉ có nụ cười nhạt trên mặt, mang theo một tia u oán, mang theo một
chút sầu bi, nhìn Hứa Thanh.
Người này, chính là phong hoa tuyệt đại Tử Huyền Thượng Tiên.
Đôi mắt Linh Nhi chợt trợn to, theo bản năng núp vào.