QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hơi thở tiếp theo, vòng xoáy tan biến, hết thảy khôi phục như thường.

Thời điểm bố trí cấm chế nơi đây, hiển nhiên đã cân nhắc đến chấn động và

ẩn nấp, cho nên từ đầu đến cuối thật ra đều không gây ra bao nhiêu chấn động,

hết thảy đều xảy ra trong im hơi lặng tiếng.

Mà nơi vòng xoáy này đi thông, Hứa Thanh không cách nào cảm ứng, giờ

phút này theo trước mắt trở nên rõ ràng, năm người bọn họ đã ở bên trong một

chỗ địa quật.

Phạm vi nơi đây không nhỏ, có hình bầu dục, độ cao mấy trăm trượng, bốn

phía có 12 cỗ pho tượng cực lớn đứng vững vàng.

Bên trong có nhân tộc cũng có ngoại tộc, có nắm lấy vũ khí, có trợn mắt

nhìn, tất cả đều lộ ra vẻ cổ xưa, so sánh cùng bọn họ, năm người Hứa Thanh

thật giống như đi tới quốc gia của người khổng lồ.v

Ở ngay phía trước đặt một cái vương tọa cực lớn, bên trên trống trơn, chỉ có

một vương miện làm bằng đá, không có vật khác.

Mặc dù đơn giản, nhưng lại có một cỗ bá đạo cùng thô kệch, tràn ngập bên

trong hang đá này.

Ninh Viêm nhìn qua nơi đây, sau khi thấy rõ bố cục liền hít vào một hơi.

"Mười hai Chúa Tể cao 99 trượng, cúng bái vương tọa độ cao 100 trượng,

đây là quy cách của Đại Đế!"

Ngô Kiếm Vu không hiểu những thứ này, nhưng có một loại cảm giác cũng

không quá rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía đội trưởng mang theo nồng đậm ngạc

nhiên.

Trong lòng Hứa Thanh đồng dạng dâng lên gợn sóng, nhìn từ bố cục nơi

đây, kiếp trước của đội trưởng cực kỳ phi phàm, về phần Linh Nhi cũng là trợn

mắt thật to, có chút khó tin.

Phát giác được ánh mắt của mọi người, đội trưởng than nhẹ một tiếng.

Âm thanh này mang theo hồi ức, hiện ra tang thương, vang vọng ở bên trong

hang đá này, vào lúc dư âm tràn ngập, y giơ chân lên bước, dần đi thẳng về phía

trước.

Trong lúc mọi người nhìn chăm chú, đội trưởng từng bước đi tới phía trước,

vào thời khắc này, thân ảnh cũng dần biến lớn, cho đến khi đến độ cao 100

trượng, y ngồi ở trên vương tọa, ngẩng đầu bao quát đại địa.

Cái độ cao này, cái ánh mắt ấy, cùng với khí thế đến từ bốn phương, khiến

cho cả người đội trưởng tựa như một vị Đại Đế trở về, khí thôn sơn hà.

Ngô Kiếm Vu bản năng run lên, cúi đầu bái, Ninh Viêm cũng là hít sâu một

hơi, chân hơi mềm.

Duy chỉ có Hứa Thanh đè xuống gợn sóng trong nội tâm, trong mắt lộ ra

nghi ngờ, nhìn bốn phía lại nhìn thân ảnh cực lớn đội trưởng biến thành, bỗng

nhiên mở miệng.

"Đại sư huynh, nơi này là giả đúng không!"

Lời Hứa Thanh vừa nói ra, Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu trợn mắt thật to, mà

đội trưởng ngồi trên ghế vẻ mặt vẫn uy nghiêm như trước, tiếp tục ngóng nhìn

Hứa Thanh.

Hứa Thanh quay đầu, nhìn hư vô phía bên phải của mình, mặt không cảm

xúc mở miệng.

"Đại sư huynh, đừng đùa nữa.”

Tiếng cười từ chỗ Hứa Thanh nhìn tới truyền ra, thân ảnh đội trưởng hiển lộ

ra từ bên trong hư vô.

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu chợt nhìn lại, vừa nhìn về thân ảnh khổng lồ

ngồi phía trên ghế kia, lập tức hiểu rõ người trên ghế ngồi chỉ là hư ảo, đội

trưởng chân chính, vào lúc đến nơi này liền đã ẩn nấp.

Đội trưởng không để ý tới hai người Ninh Viêm, tươi cười nhìn Hứa Thanh.

"Ha ha, vẫn là tiểu sư đệ ngươi hiểu ta, không sai, bố trí nơi này là vì để

phòng ngừa kẻ trộm mộ, tuy rằng phương pháp mở ra phía trước phức tạp vả lại

chỉ có mình ta biết được, nhưng để vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ta đã cố ý xây

dựng chỗ này."

"Kể từ đó, nếu có tên trộm mộ nào đến, tất nhiên sẽ bị nơi đây lừa gạt, từ đó

gặp phải họa sát thân."

Đội trưởng tự đắc nói.

"Lão tử đã làm một đời trộm mộ cùng những việc liên quan, hiểu bọn họ rất

rõ."

Hứa Thanh gật đầu, cái này phù hợp với phong cách của đội trưởng.

"Đi, ta tiếp tục đưa bọn ngươi đi, đằng sau còn có tám chỗ cùng loại như thế

này, đều là ta chuẩn bị vì để đề phòng trộm mộ."

Vẻ mặt đội trưởng như là trộm gà, đi thẳng về phía trước, dẫn theo đám

người Hứa Thanh đi tới dưới chỗ thân ảnh đang ngồi, phun ra một ngụm máu

tươi lớn, hòa hợp rồi lại ra một cái vòng xoáy, nhảy đi vào.

Cứ như vậy, bọn họ một đường đi về phía trước, đi ngang qua sáu chỗ theo

như lời đội trưởng nói, từng nơi đều được xây dựng vô cùng chân thật, một chỗ

mênh mông hơn so với một chỗ, nhất là địa phương thứ sáu, làm cho người ta

có một loại cảm giác mây mù lượn quanh, trong đó lờ mờ lộ ra cảnh tượng, trên

quy cách khiến cho Ninh Viêm dù biết trước là hư giả, nhưng vẫn lần nữa hoảng

sợ.

Đây rõ ràng là quy cách Cổ Hoàng.

Còn chưa tiếp tục, bên trong địa phương hư giả thứ sáu này, đội trưởng hái

một đám mây mù, phun ra máu tươi dung hợp cùng nó, cuối cùng hóa thành

một cái cửa sương mù cực lớn.

"Theo bình thường, người đi vào nơi này, sau khi liên tục phá vỡ hư giả, sẽ

theo bản năng cho rằng phía sau còn có, vì vậy ta liền làm một con đường riêng

ngược lại mà đi, ẩn tàng hàng thật ở bên trong này."

"Mở ra mặt sương mù này, chính là tầng thứ nhất chỗ ở của ta kiếp trước."

Đội trưởng đứng ở trước cửa, truyền ra lời nói, bộ dạng kiêu ngạo giống như

chim khổng tước.

Đoạn đường này Ngô Kiếm Vu đã hoàn toàn bị làm cho chấn động, y cảm

thấy vì phòng ngừa kẻ trộm mộ, rõ ràng tốn tâm tư bố trí nhiều mộ giả như vậy,

thế thì ngôi mộ chân chính nhất định sẽ càng thêm khoa trương.

Mà trọng điểm suy nghĩ của Ninh Viêm không phải ở điểm này, gã không

nhịn được mở miệng.

"Đằng sau còn có hai tòa mộ hư giả nữa, là bố cục cái gì?"

Đội trưởng cười mà không nói, vung tay phải lên, cái mặt trời của Cô Nhật

tộc xuất hiện ở trước mặt y, chiếu lên cánh cửa sương mù phía trước.

Tổng cộng lập lòe chín lần.

Sau chín lần, cửa lớn bằng sương mù nổ vang, chậm rãi mở ra, rộng mở về

phía Hứa Thanh bọn họ.

"Đến nhà rồi, hazz, rất lâu không trở về rồi, thật là tưởng niệm."

Đội trưởng đã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng đám người Hứa Thanh

trợn mắt hốc mồm đối với đồ vật mình cất giữ, vì vậy ra vẻ mây trôi nước chảy

giơ tay lên, bày ra tư thế mời.

Hứa Thanh hoàn toàn chính xác chờ mong, một bước tiến về phía trước,

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cũng nhanh chóng bước theo, nhao nhao bước vào,

sau đó đội trưởng tự ngạo cười một cái, tương tự bước vào.

Lúc xuất hiện, một cái động phủ thật lớn, xuất hiện ở trong mắt mọi người.

"Nơi này chính là..... Hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc