QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong thời gian ngắn thanh huyết kiếm này đã đến gần đỉnh núi của đệ thất

phong, trước khi đến gần đại điện tím trên đệ thất phong, ngay khi vừa muốn

nhảy vào thì Thất gia liền cười to đứng dậy, bước một bước đi ra bên ngoài,

không thèm để ý thanh huyết kiếm đang xung phong liều chết phi đến chút nào,

sau đó chỉ thấy Thất gia phất tay một cái.

Nháy mắt tiếp theo, huyết kiếm vừa tới phụ cận Thất gia liền run lên bần

bật, thế mà lại trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy, bên trong lập tức truyền ra một

tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Có thể thấy thân ảnh tu sĩ Nguyên Anh hóa thành huyết kiếm kia giống như

một chiếc diều đứt dây cuốn ngược lại, toàn thân trên dưới thân thể đều không

khống chế được mà tan vỡ nổ tung, trọng thương gần chết.

Loại bộc phát này gần như là không thể nghịch chuyển, hầu như ngay khi

người này kêu thảm thiết một cái, thân thể của gã trong chớp mắt liền tan nát,

biến thành một mảnh huyết vụ phiêu tán giữa không trung.

Chỉ có một đạo Nguyên Anh bay ra từ trong đám huyết vụ, bên trên còn

mang theo vẻ kinh hoảng, mang theo hoảng sợ và sợ hãi, nhìn...Thất gia đi ra từ

trong đại điện trên đỉnh đệ thất phong, theo phía sau là bốn người Hứa Thanh.

Ở trong Lăng Vân kiếm tông, thân phận của người tu sĩ trung niên vừa bị

Thất gia phất tay liền tan vỡ thân thể chỉ còn Nguyên Anh này cực cao, gã chính

là Đại Trưởng Lão của Lăng Vân kiếm tông.

Cũng là con trai độc nhất của Lăng Vân lão tổ, phụ thân của Thánh Quân

Tử, cho nên lúc trước vừa nghe Thất gia nói liền giận dữ đánh tới.

Nhưng giờ phút này gã liền thê thảm vô cùng, ngay cả Nguyên Anh cũng

đều ảm đạm, bộ dạng hình như còn có chút bất ổn giống như đang sắp tan vỡ.

Mà chấn động trong lòng của vị Đại Trưởng Lão này cũng đã không cách

nào hình dung, gã biết rõ thực lực của chính mình, vậy mà đối phương vừa vung

tay lên liền khiến thân thể của mình tan vỡ, loại tu vi này quả thực khiến cho

tâm thần của gã chấn động vô cùng mãnh liệt, thậm chí gã có một cảm giác vô

cùng mãnh liệt, đó là đối phương không muốn chân chính giết người, bằng

không mà nói thì Nguyên Anh của gã cũng nhất định không cách nào chạy

thoát.

"Ngươi không phải Nguyên Anh, ngươi là Linh Tàng!!" Phụ thân của

Thánh Quân Tử phát ra một tiếng kinh hô, nội tâm không cách nào tin, theo gã

rút lui, đệ tử của Lăng Vân kiếm tông cũng đều nhao nhao chấn động tâm thần,

thần sắc đại biến.

Chỉ có thần sắc của Lăng Vân lão tổ là không có quá nhiều biến hóa, chỉ liếc

nhìn Thất gia thật sâu.

"Ẩn tàng sâu như thế, ngay cả lão phu vừa rồi cũng không nhìn ra, tu vi của

ngươi cũng không phải là Linh Tàng tầm thường, hẳn là đã mở ra ba tòa bí

tàng."

"Nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn như vậy, vẫn là không đủ, Huyết Luyện Tử,

ngươi còn có thủ đoạn gì có thể lấy ra nữa không."

Thất gia nở nụ cười, không nói chuyện, sau khi đi ra liền đứng ngoài đại

điện, nhìn Huyết Luyện Tử trên bầu trời.

Huyết Luyện Tử cũng đưa mắt nhìn Thất gia, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng,

sau đó nhìn về phía Lăng Vân lão tổ thì trong mắt lóe lên vẻ hung hăng.

"Đánh một trận lại nói!"

Trong lúc nói, toàn thân của Huyết Luyện Tử liền nhoáng một cái, lưu

quang trong mắt tuôn ra hóa thành từng đạo huyết tuyến, bay thẳng đến phía

Lăng Vân lão tổ.

Lăng Vân lão tổ hừ lạnh một tiếng và phất tay, bốn phía tràn ngập kiếm khí

bỗng nhiên đánh về phía Huyết Luyện Tử đang tiến đến, trong thời gian ngắn,

hai người chiến đấu với nhau, phong vân lập tức biến hóa, bầu trời nổ vang,

thân ảnh của bọn họ cũng bay lên trời cao, âm thanh nổ vang như tiếng thiên lôi

cũng không ngừng âm ầm truyền ra bát phương.

Cùng lúc đó, con Dực Long trong mây mù cũng gầm nhẹ về phía đệ tử Lăng

Vân kiếm tông, mà sáu vị Phong chủ của Thất Huyết Đồng trong đó cũng đồng

dạng tản tu vi ra, khí thế kinh người khiến cho thiên địa lay động lập tức ập tới.

Còn Thất gia khoanh tay đứng trên đỉnh núi đệ thất phong, tất cả …khiến

cho đám tu sĩ Lăng Vân kiếm tông hùng hổ đến hưng sư vấn tội trở nên tiến thối

lưỡng nan.

Da đầu của mấy người Nguyên Anh trong đó cũng đều run lên, vô cùng

kiêng kị nhìn Thất gia.

Chênh lệch giữa Nguyên Anh và Linh Tàng cách nhau cực lớn, tựu như

Trúc Cơ một đoàn mệnh hỏa và sáu đoàn mệnh hỏa vậy, nếu như Thất gia

muốn, thì lão có thể lập tức tiêu diệt toàn bộ bọn họ, một người cũng không trốn

thoát.

Loại chênh lệch này khiến cho đệ tử Lăng Vân kiếm tông nhao nhao cảm

thấy căng thẳng, tuy Lăng Vân kiếm tông cũng có Linh Tàng, nhưng người kia

là tông chủ của bọn họ, sau khi lão tổ xuất hành thì tông chủ phải ở lại tọa trấn

tông môn.

Vô luận như thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, Thất Huyết Đồng chẳng

những có lão tổ Quy Hư, lại còn có một người Linh Tàng dưới Quy Hư trên

Nguyên Anh!

Lúc này chẳng những đệ tử Lăng Vân kiếm tông chấn động, ngay cả đệ tử

Thất Huyết Đồng cũng đều nhao nhao giật mình, nhưng sau khi bọn họ nghĩ đến

truyền thống của đệ thất phong, tất cả đột nhiên đều cảm thấy điều này cũng

không có quá kỳ quái.

Mà mấy người Phong chủ Thất Huyết Đồng ở trong mây mù hiển nhiên

cũng đã biết được từ trước, không có chút ngoài ý muốn nào, về phần đám đệ tử

bốn phía quanh đạo đàn của đệ thất phong và đám người Hứa Thanh, giờ phút

này cả đám đang hai mặt nhìn nhau.

"Ta hoài nghi lão đầu tử vẫn còn ẩn tàng." Tam sư huynh thấp giọng nói.

"Lão Tam, tự tin một chút, nhất định là như thế rồi." Đội trưởng nở nụ cười.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn đội trưởng và Tam sư huynh, không nói gì, mà Nhị

sư tỷ bên cạnh giờ phút này đang cầm ngọc giản không ngừng truyền âm, tựa hồ

không hề có hứng thú với tất cả những gì đang xảy ra bên ngoài.

"Tiểu sư đệ, ta đã nói rồi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã cảm thấy ta

và ngươi hữu duyên rồi, sau khi trở về ta liền bấm tay tính toán, ngươi chính là

sư đệ của ta." Tam sư huynh quay đầu tươi cười với Hứa Thanh.

"Nhưng mà ta cũng không ngờ, ngươi vậy mà có thể giết chết Thánh Quân

Tử, phải biết rằng khi Liên Minh Thất Tông tới khiêu chiến, mấy điện hạ của

mấy phong khác đều có chút biểu hiện giả dối, nhưng riêng đệ nhất phong lại

hoàn toàn liều mạng toàn lực nha."

Bình luận

Truyện đang đọc