Ngoài Thất Huyết Đồng, từng trận sát ý ngập trời, một đám người vô cùng
hùng hổ bay tới.
Trong Thất Huyết Đồng, bầu không khí vẫn nghiêm túc như cũ, thần sắc của
từng vị Phong chủ ở trên bầu trời cũng vẫn bình tĩnh như thường.
Khi Hứa Thanh nghe được sau lưng truyền đến âm thanh tức giận ngút trời,
hắn vẫn không hề quay đầu lại, vẫn cúi đầu giơ cao chén trà trong tay như cũ.
Thất gia ngồi ngay ngắn ngay phía trên cũng không hề nhìn ra bên ngoài,
giống như hết thảy bên ngoài đều không đáng để lão để ý trong lòng, lúc này lão
chỉ để ý tới người đệ tử đã làm lễ bái sư đến một nửa.
Thất gia giơ tay, cách không vung lên, chén trà Hứa Thanh đang giơ cao lập
tức bay ra trôi về phía lão, cho đến khi được Thất gia cầm ở trong tay, nhưng
lão không uống mà đặt ở bên trên mặt bàn bên cạnh.
Một chén trà này, tên là Tư Trà, không thể uống.
Mà giờ khắc này thần sắc của Nhị điện hạ và Tam điện hạ ở hai bên mặc dù
cũng tràn ngập nghiêm túc, nhưng Tam điện hạ lại lén lút trừng mắt chào hỏi về
phía Hứa Thanh, trong mắt hình như còn có vui vẻ.
"Kính Quá Trà!"
Giọng nói của đội trưởng lại lần nữa vang vọng, đưa cho Hứa Thanh chén
trà thứ hai, Hứa Thanh tiến lên ba bước, lần nữa giơ cao chén trà lên, mà lúc
này ngoài sơn môn của Thất Huyết Đồng cũng truyền đến một tiếng nổ vang
động trời.
Chỉ thấy tu sĩ Lăng Vân kiếm tông từ đằng xa đã đến hưng sư vấn tội, sau
khi tới gần Thất Huyết Đồng, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ dừng lại,
thậm chí càng bộc phát từng đạo kiếm khí vô cùng cường liệt, từng đạo kiếm
khí hóa thành ánh sáng rực rỡ chói mắt, trực tiếp ầm ầm phóng về phía Thất
Huyết Đồng.
Trận pháp phòng hộ của Thất Huyết Đồng bỗng nhiên mở ra, ngăn cản đám
kiếm khí cường liệt này, trong khoảng thời gian ngắn, trời chấn địa động, rồng
ngâm hổ gầm, âm thanh vang động chấn rung cả thất phong.
Mà lúc này trận pháp của Thất Huyết Đồng rõ ràng không hề giống lúc
trước, giờ phút này nó bỗng nhiên lại hoàn toàn loại bỏ quyền hạn của Liên
Minh Thất Tông, còn liệt Lăng Vân kiếm tông thành kẻ thù bên ngoài.
Âm thanh ngập trời vang lên, các phong chủ của Thất Huyết Đồng trên bầu
trời vẫn không để ý, mà ánh mắt của bọn họ cũng khiến cho đệ tử của các phong
cũng đều trở nên trấn định lại, tiếp tục cùng nhau xem buổi lễ của đệ thất
phong.
Trong đại điện tràn ngập ánh sáng tím trên đệ thất phong, Thất gia không
quan tâm tất cả mọi thứ bên ngoài, phất tay cầm lấy chén trà thứ hai mà Hứa
Thanh đang giơ cao.
Chén trà thứ hai này, tên là Quá Trà, biểu thị sư tôn đồng ý thu đồ đệ trong
lòng, giờ phút này sau khi được Thất gia cầm lấy, lão liền đưa lên miệng uống
một hơi, sau đó lại đặt lên bàn.
"Kính Tín Trà!" Giọng nói của đội trưởng tiếp tục truyền ra, đưa cho Hứa
Thanh chén trà thứ ba.
Hứa Thanh thở sâu lại đi tới ba bước, lần này đã trực tiếp bước đến trước
mặt Thất gia, quỳ xuống giơ chén trà lên thật cao.
Mà giờ phút này bên ngoài lại vang lên mọt tiếng nổ vang mãnh liệt hơn
nhiều so với lúc trước, một tiếng nổ vô cùng to như là thiên lôi nổ mạnh, nổ
vang khắp thiên địa.
Đó là một đạo kiếm khí huyết sắc lớn đến vạn trượng, một kiếm rơi vào trên
trận pháp phòng hộ của Thất Huyết Đồng khiến cho trận pháp trong nháy mắt
không cách nào thừa nhận, liền trực tiếp tan vỡ ra, mà đạo kiếm khí ngàn trượng
này cũng hóa thành một lão giả mặc áo bào màu vàng.
Lão giả này một bước đạp tới, thình lình liền xuất hiện ở giữa không trung
của Thất Huyết Đồng, sau lưng xuất hiện từng đạo kiếm quang gào thét, ngay
khi xuất hiện liền trực tiếp bay đến sau lưng lão, hóa thành từng người đệ tử của
Lăng Vân kiếm tông.
Từng người, đều đằng đằng sát ý.
Từng người, đều vô cùng hùng hổ.
"Huyết Luyện Tử, ngươi...." Người tung một kiếm chém vỡ trận pháp,
chính là Lăng Vân lão tổ, lão vừa đến và lưu quang trong mắt đảo qua, chấn
động tu vi vô cùng kinh thiên động địa, lão đang định mở miệng nói, nhưng
trong nháy mắt tiếp theo ngay khi thần niệm của quét qua, rơi vào trên đỉnh núi
của đệ thất phong, lão liền nhìn thấy Hứa Thanh đang quỳ ở đó giơ chén trà lên
cao, cũng nhìn thấy Thất gia đang giơ tay lên tiếp nhận chén trà của Hứa Thanh.
Lão sống nhiều năm như vậy, còn là lão tổ của một tông, làm sao có thể
không biết hàm nghĩa của một màn này.
"Thế mà lại dám thu đồ đệ?" Sát cơ trong mắt Lăng Vân lão tổ vô cùng
mãnh liệt, toàn thân tràn ra vô tận băng hàn, ánh mắt nhìn qua tất cả mọi người
ở nơi này, như nhìn vong hồn.
"Dám làm tổn thương tôn nhi của ta, đoạt mệnh đăng của tông ta, lại còn
dám bái sư, Huyết Luyện Tử, lão phu rất ngạc nhiên, đến cùng ngươi lấy đâu ra
lá gan lớn như vậy!"
"Lăng Vân, có chuyện gì chờ tế tử kia của ta thu xong đệ tử lại nói."
Huyết Luyện Tử cười, nhàn nhạt mở miệng, thần sắc của sáu vị Phong chủ
trong mây mù vẫn như bình thường, không thấy một chút kinh hoảng nào từ
trên biểu cảm của bọn họ cả.
Một màn này khiến cho ánh mắt của lão tổ Lăng Vân hơi co rút lại, đáy lòng
trầm xuống, hôm nay Thất Huyết Đồng cho lão một cảm giác hoàn toàn khác
với trước đây, Thất Huyết Đồng này không hề giống với những gì lão từng biết!
Trong đại điện tràn ngập ánh sáng tím trên đệ thất phong, dù bên ngoài uy
áp động trời nhưng Thất gia vẫn không thèm liếc mắt nhìn, sau khi bưng lên
chén trà Hứa Thanh dâng, lão cúi đầu nhìn qua Hứa Thanh, trong khi mọi người
ở Thất Huyết Đồng đang xem lễ, khi bên ngoài đang tràn ngập sát ý, Thất gia
chậm rãi mở miệng.
"Tiểu hài tử, nghi thức thì nghi thức, ta chỉ hỏi tâm của ngươi, ngươi có
chân tâm nguyện ý bái vào môn hạ của ta không?"
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua ánh mắt của Thất gia, nói khẽ.
"Sư tôn."
Thất gia nghe vậy liền cười ha hả.
"Tốt, đệ tử của ta, chỉ cần ngươi không rời, ta sẽ không bỏ!" Nói xong, ngón
cái cùng ngón trỏ tay phải của Thất gia dính vào nước trà, sau đó nhẹ nhàng bắn
ra về trên người Hứa Thanh, theo nước trà tung bay, lễ bái sư thành!
Bên trong Thất Huyết Đồng, tiếng chuông nhất thời vang lên, lần này không
phải chỉ có đệ thất phong nữa, mà là bảy ngọn núi đồng thời truyền ra, âm thanh
khuếch tán chấn động thiên địa.
"Hôm nay lão Tứ nhập môn, là hỷ sự, mấy người các ngươi đi theo ta cùng
xem bên ngoài huyên náo như thế nào, ai dám trực tiếp mở miệng để cho lão
phu giao đệ tử ra."
Lời Thất gia vừa vang lên, lão tổ Lăng Vân đứng ở bầu trời bên ngoài liền
giận quá mà cười, bên cạnh lão còn có một người tu sĩ trung niên, bộ dáng
người này có vài phần tương tự với Thánh Quân Tử, sắc mặt người này vô cùng
khó coi, lập tức bước ra một bước.
Tốc độ cực nhanh, trực tiếp hóa thành một đạo huyết kiếm phóng thẳng đến
đại điện trên đệ thất phong, trên người gã cũng không ngừng bộc phát một cỗ
chấn động Nguyên Anh, cỗ khí tức này rung chuyển bát phương, đồng thời chấn
động cũng vượt xa Nguyên Anh tầm thường, đã đến gần đỉnh phong của cảnh
giới Nguyên Anh