QUANG ÂM CHI NGOẠI

Dưới sự cố gắng chung sức của Hứa Thanh và Đội trưởng, trong đủ máu

Thần tử thiêu đốt, đồ đằng trên cánh cửa càng ngày càng mờ nhạt, còn lại không

đến một phần mười.

Nhưng một phần mười cuối cùng này, thuộc về ngọn nguồn trung tâm, cực

kì ngoan cố, dù là máu Thần tử thiêu đốt, cũng không thể pha loãng và làm nó

tối lại quá nhanh.

Đội trưởng không phục, biến thành tiểu đồ đằng tiến lên hung hăng cắn một

ngụm.

Âm thanh ken két vang vọng, Đội trưởng rút lui, một phần mười trung tâm

cuối cùng kia không hề động một chút nào.

Mắt thấy như thế, Đội trưởng thở dài.

“Đồ chơi chết tiệt này quá khó gặm, Tiểu A Thanh, chúng ta khả năng còn

cần một chút thời gian.”

Vẻ mặt Hứa Thanh mỏi mệt, dù hắn ở ngoài cửa lớn, có thể không ngừng

khống chế máu Thần tử thiêu đốt, làm đại sư huynh gặm cắn thuận lợi hơn, quá

trình này tiêu hao tâm thần không nhỏ.

“Không kịp rồi.”

Hứa Thanh trầm thấp mở miệng, dù hắn chưa hề quay về tiệm thuốc, nhưng

thông qua liên hệ với Linh Nhi, hắn tình rất rõ ràng chuyện phát sinh ở bên

ngoài.

“Hồng Nguyệt Thần điện đã đến, xác phàm Xích Mẫu lại giáng lâm, hết

thảy đã vô cùng nguy cơ.”

Hứa Thanh nhìn về hướng Đội trưởng.

Đội trưởng nghe vậy thì giật mình.

“Xác phàm? Đây chính là nội tình lớn nhất của Hồng Nguyệt Thần điện,

bọn họ nóng nảy thế à, sao đã vận dụng! nhanh như vậy”

“Cho dù thế nào, nó đã giáng lâm.”

Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, trong mắt lộ ra sự quả quyết.

“Đại sư huynh, ta chuẩn bị triển khai lực lượng Tử Nguyệt của mình, đi nuốt

phần đồ đằng cuối cùng này, ngươi tới giúp ta đi.”

Đội trưởng lộ ra tinh mang trong mắt, biết được tình thế bây giờ đã rất

nghiêm trọng.

“Nếu ngươi cắn nuốt nó, bản thân ngươi sẽ không thể thừa nhận được.”

“Trở thành Nghịch Nguyệt Chủ, có thể mượn nhờ Nghịch Nguyệt Điện thời

khắc trấn áp vì ta.” Hứa Thanh thở sâu, đây là biện pháp duy nhất có thể tăng

tốc vào giờ phút này.

Đội trưởng im lặng, sau một lúc lâu nghiêm trọng gật đầu.

“Cũng tốt, chúng ta liều một lần!”

Hứa Thanh không chần chờ chút nào, hai tay bấm niệm pháp quyết, ấn về

phía cánh cửa đại điện trước mặt, lực lượng Tử Nguyệt trong thân thể ầm ầm

bùng nổ, từng giọt máu tươi lập tức hiện ra từ toàn thân Hứa Thanh.

Rất nhanh, vùng chung quanh hắn đã hình thành huyết hồ, trong lúc dâng

lên có thể thấy được một tòa Thần tàng hư ảo chập trùng, phát ra khí tức quyền

hành của huyết nồng đậm.

Sau một khắc, mảnh huyết hồ này ầm ầm cuộn lên, lao thẳng đến cánh cửa,

mà Đội trưởng giờ phút này dốc sức ứng phó, tiểu đồ đằng của hắn nhanh chóng

xoay tròn, hình thành vòng xoáy, tiếp ứng máu tươi của Hứa Thanh.

Trong chớp mắt, theo đụng chạm, huyết hồ mà Hứa Thanh biến thành, thuận

vòng xoáy xông vào trong cánh cửa này, quét ngang bát phương, dũng mãnh

phóng về hướng trung tâm đồ đằng Xích Mẫu sau cùng.

Trung tâm đồ đằng, trong nhận thức của Hứa Thanh, là một ấn ký huyết sắc.

Ấn ký này lấp lánh huyết quang, tràn ra Thần uy, tất cả những người có vị

cách không bằng đều không thể tới gần chút nào.

Nhưng quyền hành của Hứa Thanh đến từ Hồng Nguyệt, cùng nguồn gốc

với Xích Mẫu, giờ phút này trong khoảnh khắc tới gần, hung hăng va chạm.

Ầm một tiếng, cánh cửa kịch liệt lay động, Đội trưởng cũng phóng đến vào

thời khắc này, mở cái miệng rộng, dốc hết sức mà cắn.

Tiếng vang càng lớn, tiếng nổ ầm ầm vang vọng toàn bộ Nghịch Nguyệt

Điện. Huyết hồ mà Hứa Thanh biến thành sụp đổ cuốn ngược, Đội trưởng cũng

kêu rên một tiếng, nhưng rất nhanh, huyết hồ lại hội tụ lần nữa, lại va đập một

lần nữa.

Đội trưởng cũng điên cuồng, đồ đằng lấp lánh ánh xanh lam, hạ quyết tâm,

cũng phóng đến một lần nữa.

Càng có máu Thần tử thiêu đốt trên ấn ký, không ngừng ăn mòn, phối hợp

Hứa Thanh và Đội trưởng dốc hết sức ứng phó. Thời gian cứ như vậy trôi qua,

mấy canh giờ trôi qua, sau khi trải qua nhiều lần va chạm, ấn ký kia rốt cục

không thể thừa nhận, bắt đầu vỡ vụn.

Hứa Thanh mỏi mệt vô cùng, tiếng kêu rên của Đội trưởng cũng lộ ra suy

yếu.

Nhưng mắt thấy khe hở xuất hiện, bọn họ lập tức xông ra lần nữa, trong

tiếng vang rền trước nay chưa từng có bùng nổ, ấn ký này rốt cục sụp đổ, chia

năm xẻ bảy.

Mà trong khoảnh khắc nó vỡ ra, một ánh sáng màu vàng kim bùng nổ trong

tiếng ầm vang. Ngọn nguồn ánh sáng màu vàng kim ấy đúng là một bóng dáng

hư ảo.

Bóng dáng kia lờ mờ có thể thấy được là nữ tử, người mặc trường bào rách

rưới, hai tay che mắt. Trong lúc máu tươi chảy xuôi, toàn thân trên dưới lộ ra

ánh sáng vàng kim, trông vô cùng Thần thánh.

Đó chính là Xích Mẫu!

Tiếng thì thầm, cảm giác vặn vẹo, dị chất mơ hồ, giờ khắc này mãnh liệt

bùng nổ ra, hóa thành Thần uy, bao phủ Hứa Thanh và Đội trưởng.

Huyết hồ của Hứa Thanh lập tức sôi trào, mắt trần có thể thấy được đang

tiêu tán, mà Đội trưởng cũng như vậy, đang nhanh chóng mơ hồ, giống như sắp

bị xóa đi.

Nhưng sự điên cuồng của hắn cũng hoàn toàn bùng nổ vào thời khắc này.

“Tiểu A Thanh, chúng ta nuốt nàng đi, coi như luyện tập trước!”

Huyết hồ tan rã rồi hội tụ, hóa thành bóng dáng Hứa Thanh. Hắn nhìn chằm

chằm vào ảo ảnh Xích Mẫu, một khát vọng mãnh liệt, không cách nào áp chế

dâng lên trong tâm thần, trở thành bản năng.

Càng có cơn đói cực hạn cũng bùng nổ vào thời khắc này.

Trong chớp mắt này, nhân tính đang tiêu tán, Thần tính đang lan tràn, sự cân

bằng của Hứa Thanh muốn bị đánh vỡ.

Mà hắn không đi ngăn cản, mặc cho Thần tính dâng lên, thay thế ý thức,

phát ra âm thanh lạnh như băng.

“Quyền hành Hồng Nguyệt, tuyệt không hai chủ!”

Giữa lúc nói, toàn thân Hứa Thanh dâng lên huyết quang ngập trời, bao trùm

cánh cửa điện đường, hướng về ảo ảnh Xích Mẫu, mang sự tham lam, mang

kèm cơn đói, chứa sự bình tĩnh, bỗng nhiên nuốt đến.

Đội trưởng cười to, mắt lộ ra sự điên cuồng, mở cái miệng rộng, cũng lao

đến cắn nuốt!

Nghịch Nguyệt Điện, nổ vang trước nay chưa từng có!

Vị trí cửa của Điện đường chí cao giữa không trung, lấp lánh ánh đỏ óng

ánh chói mắt. Ánh sáng này bao phủ toàn bộ ngọn núi Nghịch Nguyệt Điện, từ

xa nhìn lại, giống như phủ lên một tầng huyết y cho mảnh thế giới này

Bình luận

Truyện đang đọc