QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lời của Hứa Thanh giống như là thiên lôi, nổ tung vang vọng khắp Thái Sơ

thành.

Toàn bộ tu sĩ nghe được lập tức chấn động tâm thần, nhất là những đệ tử các

tông kia lại càng là như vậy.

Thật sự là trong Thái Sơ thành đã quá lâu không xuất hiện loại cuộc chiến

sinh tử này rồi.

Có thể hiểu như thế này, việc đệ tử các tông thách thức lẫn nhau trong thành

là do tất cả mọi người đều đồng tình, dẫu sao tất cả đều là thiên kiêu của nhân

tộc, hội tụ nhiều người như vậy ở cùng một chỗ tất nhiên sẽ khó tránh khỏi có ý

niệm phân tranh cao thấp.

Hơn nữa quy tắc của Chấp Kiếm Đình càng khiến cho sự tình thách thức

này biến thành lặp lại nhiều lần, trong khoảng thời gian này từng tông đều xuất

hiện tình trạng bị thách thức hoặc là đi thách thức.

Nhưng từ trước tới giờ, trong khi gần tới thời điểm thí luyện Chấp Kiếm

Giả, chưa từng xuất hiện qua cuộc chiến sinh tử, kể từ đó lời của Hứa Thanh

vừa nói, tự nhiên giống như sấm sét đối với tất cả mọi người vậy.

Bọn họ làm sao cũng không ngờ, Hứa Thanh một mực tránh chiến, bị rất

nhiều người nghị luận riêng rằng là một người nhu nhược, bây giờ vừa mới mở

miệng, liền sát phạt thế này.

Điểm này, vượt qua quá nhiều dự kiến của nhiều người.

“Ngoan độc!"

"Đây là không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải có người chết sao!"

"Lúc trước ta còn đang nghĩ tại sao Hứa Thanh này thân là Đạo Tử, thế mà

lại có thể nhu nhược như vậy, bây giờ như thế này thì có thể hiểu được rồi!"

"Còn khó mà nói, hy vọng Hứa Thanh này không phải tự tìm đường chết,

tên Lý Tử Lương kia cũng không hề đơn giản!"

Trong khoảng thời gian ngắn khắp nơi không ngừng nghị luận, rất nhiều tu

sĩ bay lên trên không, đồng loạt nhìn về phía Thái Ti Tiên Môn, tất cả đều đến

xem Lý Tử Lương có ứng chiến hay không.

Trong đám người bay lên có cả đệ tử của liên minh.

Đối với tu sĩ liên minh mà nói, bọn họ tương đối hiểu rõ về Hứa Thanh, lúc

này trái tim mọi người nổi lên một trận thoải mái, mà đệ tử của Thất Huyết

Đồng lại càng như vậy.

Mà việc này rất nhanh liền khiến càng lúc càng nhiều người chú ý, thân ảnh

bay ra cũng là như vậy, càng lúc càng nhiều, toàn bộ đều đang chờ đợi Lý Tử

Lương đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Ngay cả người đang leo lên Thái Sơ Ly U Trụ cũng đều nhao nhao hạ

xuống, chú ý tới một trận chiến này, có thể nói trong thời gian ngắn, một câu

của Hứa Thanh liền trực tiếp khiến vạn chúng tập trung nhìn tới.

Bởi vì Hứa Thanh thân là người hưởng đãi ngộ Đạo Tử của Liên Minh Bát

Tông, thân phận và địa vị của cái đãi ngộ Đạo Tử này không hề tầm thường.

Mà Lý Tử Lương cũng giống như thế, mặc dù gã không phải Đạo Tử của

Thái Ti Tiên Môn, nhưng bản thân cũng có danh khí cực lớn.

Mặt khác trong khoảng thời gian gần đây, Lý Tử Lương này cũng là một

người đứng trên đầu ngọn gió, tất cả những lời mời thách thức cùng người bị gã

thách thức, gã đều nhẹ nhõm chiến thắng, chiến lực bốn cung rất là kinh người,

đồng thời cũng là người một mực giữ được độ cao cao nhất trên Thái Sơ Ly U

Trụ trong những người tham dự thí luyện lần này.

Thậm chí có một chút Chấp Kiếm Giả cũng đã chú ý tới gã, kể từ đó, trận

giao chiến của gã cùng với Hứa Thanh tự nhiên sẽ trở thành một điểm nóng.

Trong khi vô số ánh mắt hội tụ tới, bên trong Thái Ti Tiên Môn, thần sắc Lý

Tử Lương như thường, trong mắt lóe lên hàn mang, vừa có nắm chắc nhưng

cũng có chút do dự.

Người ở phía ngoài không biết Hứa Thanh, nhưng gã đã chuyên môn chú ý

tới Hứa Thanh, tất nhiên biết được đối phương không đơn giản.

Nếu không phải cuộc chiến sinh tử, gã sẽ không có bất luận do dự gì, dẫu

sao thì vô luận như thế nào cũng không nguy cơ sinh tử, gã có thể phóng tay

đánh cược một lần.

Vả lại gã cũng cảm thấy mình đại khái có khả năng thắng.

Mà khi giao chiến cùng Hứa Thanh sẽ khiến càng nhiều người chú ý hơn

nữa, dù sao thì địa vị của đối phương ở trong Liên Minh Bát Tông cũng rất cao,

nếu gã thắng được liền có thể áp chế đối phương, nhảy lên một bước.

Cũng thu được rất nhiều thanh danh.

Đồng thời sự tài hoa của gã cũng sẽ được biểu hiện ra, cũng sẽ có thêm

nhiều khả năng hấp dẫn sự chú ý của Chấp Kiếm Đình hơn, từ đó bí mật tăng

thêm điểm cho mình trong lần thí luyện này.

Quan trọng nhất là, có người cho đồng ý cho gã chỗ tốt rất lớn, để gã mượn

cơ hội này thăm dò sâu cạn của Hứa Thanh một chút.

Tất nhiên gã biết rõ người nọ làm như vậy là vì coi trọng mệnh đăng của

Hứa Thanh.

Mà với thói quen của người nọ, mỗi một lần ra tay đều sẽ kín đáo vô cùng,

theo đuổi đạo một khi ra tay liền tất thắng.

Trên thực tế thì Lý Tử Lương gã cũng rất coi trọng mệnh đăng của Hứa

Thanh.

Nhưng bây giờ gã vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, cho nên nếu như là cuộc chiến

sinh tử mà nói... Gã có chút do dự.

Nơi đây không phải Thái Ti Tiên Môn, thật sự đi tới đó chấp nhận cuộc

chiến sinh tử, nhiều người nhìn như vậy, Thái Ti Tiên Môn cũng tốt, liên minh

cũng được, đều không thể nào che chở.

Bất quá nghĩ đến mình có bốn tòa Thiên Cung, chiến lực cường hãn, mà căn

cứ tình báo thì Hứa Thanh bên kia chỉ là ba tòa Thiên Cung.

Coi như là có công pháp Hoàng cấp, cũng chỉ là tương đối cùng mình.

"Cuộc chiến sinh tử... Nếu như chém hắn, vậy thì khi ta đoạt lấy mệnh đăng

của hắn, Liên Minh Bát Tông cùng người nọ cũng sẽ không dám nói gì."

"Nhưng Hứa Thanh này dám đứng ra kêu gọi chiến sinh tử, vậy nhất định là

có chỗ nắm chắc, một trận chiến này, kết quả khó mà nói..." Lý Tử Lương

không ngốc, gã phân tích vô cùng thấu triệt, chỉ là bây giờ gã hoặc nhiều hoặc ít

có chút cảm giác đâm lao phải theo lao.

Dẫu sao lúc trước gã đã nhiều lần đưa ra thách thức, nếu như khi đối

phương đưa ra cuộc chiến sinh tử gã liền không dám tiếp, vậy nhất định sẽ

không còn thể diện gì nữa, tất cả những sự coi trọng mà gã từng kiếm được

cũng sẽ lập tức tiêu tán.

"Tuy có nguy hiểm không biết, nhưng cũng là một cơ hội."

"Huống hồ đòn sát thủ của ta, ngoại trừ tên âm hiểu xảo trá, lại có tâm trí

lãnh khốc gần như đã mất sạch nhân tính Trương Ti Vận kia ra, đến bây giờ ta

vẫn không gặp phải người thứ hai có thể tránh thoát."

Thời gian Lý Tử Lương trầm ngâm hơi lâu, nghị luận phía ngoài cũng dần

dần nhiều hơn, theo các loại tin đồn mơ hồ vang vọng, trong mắt Lý Tử Lương

lóe lên sát cơ.

Gã biết mình không thể do dự nữa rồi, lúc này bỗng cười lạnh một tiếng.

"Hứa Thanh, chính ngươi muốn chết, đừng trách ta!"

Thân thể gã nhoáng một cái bỗng nhiên bay ra, một khắc bước lên bầu trời,

ánh mắt của vô số tu sĩ trong Thái Sơ thành trực tiếp ngưng tụ nhìn qua.

Bình luận

Truyện đang đọc