QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, hắn đang nghĩ tới Quỷ Đế Sơn của mình,

nhìn từ trình độ nhất định mà nói, Quỷ Đế Sơn của hắn cũng có thể nhìn thành

một cái đại yêu.

Như vậy nếu như hắn nắm giữ Hóa Yêu Quyết, phải chăng có thể mượn nhờ

môn công pháp này để huyễn hóa Quỷ Đế Sơn ra ngoài.

Phương pháp này, so với những gì sư tôn nói, hình như đơn giản hơn rất

nhiều.

Hứa Thanh lập tức động tâm.

"Nếu thích liền học thôi." Khổng Tường Long tươi cười mở miệng.

"Quan hệ giữa tam đại tông và Chấp Kiếm Cung rất mật thiết, cho nên đã có

ước định với nhau, bất kỳ một Chấp Kiếm Giả nào, cũng có thể tiêu hao quân

công nhất định để học tập pháp thuật của tam đại tông."

Hứa Thanh cũng lần đầu tiên biết về việc này, nghe xong liền gật đầu, hắn

dự định sau khi trở về sẽ thử đi học cái Hóa Yêu Quyết này.

Giờ phút này sắc trời đã nhanh chóng đến trưa, sau khi mọi người nghỉ ngơi,

cũng đều riêng phần mình khôi phục không ít, vì vậy lúc này đứng dậy bắt đầu

di chuyển.

Đường trở về rất thuận lợi, không có gì khó khăn trắc trở nào cả, mà đám

người Khổng Tường Long cùng với Hứa Thanh chung sống cũng đã quen thân

hơn, cho đến trước một lần truyền tống cuối cùng, Khổng Tường Long thấp

giọng mở miệng cùng Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, ta không phải châm ngòi, nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu,

cẩn thận đại sư huynh của ngươi, ta nghĩ rằng y không giống người tốt."

"Không sai, bộ dạng Trần Nhị Ngưu lấm la lấm lét, ánh sáng một trượng,

coi như là có một ngày làm phản, ta cũng cảm thấy rất bình thường." Sơn Hà Tử

ở một bên cũng hiện ra bộ dạng không có gì ngạc nhiên.

Hứa Thanh nghe vậy, mở miệng rất nghiêm túc.

"Đại sư huynh của ta, đã cùng ta trải qua rất nhiều lần sinh tử, y là một trong

những người mà ta tín nhiệm nhất."

Khổng Tường Long không nói thêm lời, vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, theo tia

sáng trong truyền tống lập lòe, thân ảnh mọi người tan biến.

Lúc xuất hiện, không phải trực tiếp tới Chấp Kiếm Cung, mà là ở một chỗ

sơn cốc cách Quận Đô không xa.

Chỗ này có một cái truyền tống trận loại nhỏ, ngày bình thường bị che giấu,

là trụ sở bí mật của Khổng Tường Long.

Đây là chủ ý của Khổng Tường Long, cũng là kinh nghiệm của y.

Khổng Tường Long cảm thấy lúc trở về, nếu như xuất hiện ở bên trong

Truyền Tống Trận của Chấp Kiếm Cung, tất nhiên sẽ có ghi chép.

Cho nên lựa chọn truyền tống tới sơn cốc này, sau đó lặng lẽ trở về, vậy thì

tỉ lệ bị phát hiện có thể sẽ nhỏ hơn một chút, vả lại mấy ngày thoáng qua một

cái, đại khái có thể không thừa nhận là mình mới trở về.

"Nơi này là ta lén lút bố trí, đến bây giờ....." Trong tòa Truyền Tống Trận

trong sơn cốc, Khổng Tường Long tươi cười mở miệng với đám người Hứa

Thanh, nhưng không đợi lời y nói xong, trong lúc thần sắc mọi người biến đổi,

chỉ trong nháy mắt tòa truyền tống trận này bỗng được mở ra.

Trong nháy mắt tiếp theo thân ảnh mọi người tan biến, lúc xuất hiện đã ở

trong Chấp Kiếm Cung, trên truyền tống trận trong quảng trường.

Theo từng người xuất hiện, đáy lòng của mọi người hoảng hốt, nhìn thấy

Cung chủ đứng ngoài trận pháp, vẻ mặt nghiêm túc tựa như ẩn chứa hơi mù,

lạnh lùng nhìn qua bọn hắn.

Hiển nhiên trận pháp mà Khổng Tường Long tưởng rằng bí mật, đã sớm bị

Cung chủ sửa đổi rồi, còn cố đứng ý ở chỗ này chờ đợi bọn họ.

Thân thể Khổng Tường Long có chút run rẩy, đám người Sơn Hà Tử cũng

đều chột dạ, Hứa Thanh cúi đầu xuống, đã làm xong chuẩn bị giáo huấn và

trách phạt.

Thân là Chấp Kiếm Giả, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ lại không tuân thủ quy

định, việc này không nhỏ.

Nhưng đợi hồi lâu, lại không thấy Cung chủ nói chuyện, vì vậy Hứa Thanh

khẽ ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt Cung chủ đang cẩn thận quan sát trên thân

mỗi người bọn hắn, giống như đang điều tra thương thế của xem bọn họ.

Người ngẩng đầu không chỉ có Hứa Thanh, những người khác cũng đều

kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhìn vào ánh mắt của năm người trước mặt này, Cung chủ hừ lạnh một

tiếng.

"Đứng ở chỗ này làm gì, không cho những người khác truyền tống sao, còn

không mau đi ra!"

Nói xong, Cung chủ lạnh mặt, quay người rời đi.

Hình như lần này gã đến, chính là muốn xem thương thế của bọn hắn có

nghiêm trọng hay không, giờ phút này phát hiện từng người sinh khí dồi dào,

cho nên đã yên lòng.

"Hiếm lạ!"

"Thế mà lại không trách phạt!"

"Lại còn quan tâm chúng ta?" Mọi người nhìn nhau một cái, đều có vui

mừng, giờ phút này vội vàng đi ra khỏi trận pháp, sau đó riêng mình tản đi.

Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua phía Cung chủ đi xa, đột nhiên

cảm giác được đối phương cũng không phải bất cận nhân tình như thế, vì vậy

thân thể hơi nhoáng một cái, rời khỏi Chấp Kiếm Cung.

Mà giờ khắc này bên trong Chấp Kiếm Cung, Diêu Vân Tuệ và Trương Ti

Vận đang ra ngoài.

Diêu Vân Tuệ rất bất mãn đối với chức vị của nhi tử mình, cho nên nhiều

lần xin gặp sư tổ của Trương Ti Vận, cũng chính là vị Tư Mã chấp sự kia,

nhưng đối phương đều từ chối.

Cho nên hôm nay ả muốn đích thân đến đây nói chuyện cùng lão.

Bây giờ vừa nói xong, ả đang dẫn theo Trương Ti Vận rời khỏi, bỗng nhiên

ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Thanh đang đi ở xa.

Trương Ti Vận cũng nhìn thấy Hứa Thanh, trong mắt lộ ra chán ghét, nhưng

gã không chú ý tới vẻ mặt của mẫu thân bên cạnh, lúc ả nhìn tới bóng lưng của

Hứa Thanh, trong mắt xuất hiện một chút hoảng hốt.

Diêu Vân Tuệ dừng chân lại, dạo gần đây ả không biết mình bị làm sao, mỗi

lần nhớ tới Hứa Thanh, muốn tính kế đối phương thì trong đầu đều sẽ dâng lên

một cái ý niệm, làm cho suy nghĩ của ả về Hứa Thanh trở nên tốt hơn một chút.

Ý niệm này không ngừng nổi lên trong đầu, dây dưa cùng một chỗ với sự

chán ghét, càng ngày càng sâu, cuối cùng hóa thành một thứ vô cùng phức tạp.

Chú ý thấy bước chân mẫu thân dừng lại, Trương Ti Vận không khỏi nhìn

sang, phát hiện thần sắc mẫu thân đang không ngừng biến hóa, vì vậy có chút

bận tâm.

"Mẫu thân..."

Hôm nay Diêu Vân Tuệ mặc một thân váy lụa đen La Vân, làm nổi bật làn

da thịt trắng như tuyết của ả, cũng càng hiện ra vóc dáng động lòng người.

Nhất là bộ ngực sữa cao ngất, cùng với đôi chân dài thẳng tắp như ẩn như

hiện bên trong chiếc váy ôm bó sát, thoạt nhìn đặc biệt trơn nhẵn.

Lại thêm eo nhỏ một khúc, đùi ngọc tách nhẹ, dù là dậm chân một chỗ

không bước, nhưng vẫn hiện ra một cỗ hấp dẫn không nói ra được.

Hơn nữa mông và eo kết hợp ra đường cong duyên dáng, hết thảy những thứ

này, khiến cho phía dưới gương mặt lạnh lùng như băng của ả, lại ẩn giấu vẻ

xinh đẹp vô tận, tựa như một ngọn lửa đóng băng.

Giờ phút này ả nhìn qua Hứa Thanh đi xa, trong khi tâm thần phức tạp

không ngừng cuộn trào, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại thì thào nói

nhỏ.

"Vận nhi, ngươi nhìn Hứa Thanh kia xem, phải chăng có vài phần giống như

phụ thân ngươi?"

Toàn thân Trương Ti Vận chấn động, sắc mặt hoàn toàn đại biến.

Ánh mắt của gã trợn to trước đó chưa từng có, tâm thần dấy lên sóng thần

không cách nào hình dung, trong đầu phảng phất có 100 vạn đạo thiên lôi ầm

ầm đồng loạt nổ tung, vang tận mây xanh, thất thanh la lên.

"Ngươi nói cái gì?"

Sau khi Diêu Vân Tuệ nói xong liền phát hiện không đúng, sắc mặt lạnh lẽo

âm trầm mở miệng.

"Đều là phế vật."

Nói xong Diêu Vân Tuệ hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt khuynh thành

hiện ra vẻ chán ghét, rời đi rất nhanh.

Một thân váy dài bó sát thân, buộc vòng quanh dáng vẻ thướt tha mềm mại,

vòng eo vặn vẹo tác động khiến cho không ít ánh mắt và tâm hồn Chấp Kiếm

Giả bốn phía rung động.

Trương Ti Vận nghe vậy hoàn toàn thở ra một hơi, trán cũng đổ mồ hôi.

Đây cũng là lần đầu tiên trong nhân sinh của gã, khi nghe được mẫu thân

mắng phụ thân của mình, lại cảm thấy một trận nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó giữa không trung trên Quận Đô, còn có một người cũng nhìn

thấy thân ảnh rời đi của Hứa Thanh.

Đó là một lão đầu.

Lão già trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hứa Thanh đi xa, dùng sức dụi

dụi mắt sau đó hai mắt trợn to, xác định một phen, tâm thần không khỏi rung

động.

"Đây... Đây là..."

"Ta cũng quá đen đủi rồi!"

"Tại sao lại gặp cái tên khốn khiếp này ở chỗ này được chứ, định mệnh!!"

Người này chính là lão đầu đường Bản Tuyền, lần này lão tới Quận Đô là để

mua sắm một chút vật cần thiết phụ trợ cho truyền thừa của Linh Nhi, lão không

muốn tiếp xúc nhiều với bên ngoài, bây giờ mua xong liền muốn rời đi, lại nhìn

thấy Hứa Thanh.

Sau khi cảm thấy không cách nào tin, lão đầu cũng giật mình một cái, đáy

lòng dâng lên cảm giác may mắn vô cùng.

"Cũng may không cho Linh Nhi đi cùng!"

"Tuyệt đối không thể để cho Linh Nhi biết là tên Hứa tiểu tử vạn ác đang ở

trong này!"

Lão đầu đường Bản Tuyền hung hăng nghiến răng, sợ bị Hứa Thanh chú ý

tới, cấp tốc rời đi.

"Ta không bao giờ tới Quận Đô nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc