QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giữa tiếng vang đinh tai nhức óc, đầm nước nổ vang, tiếp theo là ngọn núi

thứ hai, sau đó là ngọn núi thứ ba, ba ngọn núi trấn áp, đầm nước lay động,

không gian bất ổn.

Mà một đòn cuối cùng đến từ bản thể của Hứa Thanh, thân thể hắn bỗng

nhiên rơi xuống như sao băng từ giữa không trung, một quyền đánh vào đầm

nước.

Chỗ sâu trong đầm nước truyền ra một tiếng gầm không cam lòng, như tồn

tại trốn ở bên trong, muốn hoàn toàn xông ra, nhưng ngại vì một số nguyên

nhân, không cách nào làm được trong thời gian ngắn.

Thế là, mảnh không gian này, bắt đầu sụp đổ, bầu trời khôi phục.

Bức họa trong cây quạt màu trắng sau lưng nữ tử thần bí, chia năm xẻ bảy,

nét mặt nàng lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nhìn đứng Hứa Thanh ở đó như

thần ma, nàng có lòng muốn triển khai bí pháp ở mắt phải.

“Chưởng duyên….”

Nhưng phản phệ liên tục, khiến bà lão trong mắt phải nàng vừa động, cây

quạt màu đen sau lưng vừa trải ra, đã tự động tiêu tán.

Nữ tử lại một lần nữa phun ra máu tươi, nguy cơ sinh tử hiển hiện, nàng vừa

muốn mở miệng.

Trong chớp mắt, bóng dáng Hứa Thanh đã biến mất trong mắt nàng. Một

khắc sau, nữ tử này cảm nhận được một luồng lực lớn đánh đến, dù nàng liều

hết thảy, miễn cưỡng tránh mở một lần yếu hại trí mạng, nhưng lại khó tránh

khỏi bàn tay đổi quyền thành chưởng của Hứa Thanh.

Một bàn tay, rơi vào trên mặt nàng.

Mặt nạ sụp đổ, lộ ra một gương mặt mỹ lệ, nhưng máu tươi dâng trào và nửa

bên mặt ứ đen phá hỏng mỹ cảm của nó, thân thể nàng cũng mất khống chế, bị

cuốn ngược ra sau.

Không đợi nàng rơi xuống, bóng dáng Hứa Thanh đã đuổi kịp giữa tiếng nổ

vang, xuất hiện sau lưng nàng. Hắn nâng tay phải lên, một thanh chủy thủ xuất

hiện, hung hăng cắt một phát về cái cổ trắng nõn của nữ tử thần bí.

Mặc kệ đối phương là ai, nếu đối phương tìm đến, chủ động xuất thủ, như

vậy Hứa Thanh không có thói quen không giết người.

Máu tươi phun ra, đầu bay lên.

Đồng thời vô số sợi hồn tràn ra, cũng phóng tới thân và đầu của nàng này,

cấp tốc cắn nuốt.

Thân xác nữ tử này, hóa thành tro bụi.

Nhưng Hứa Thanh nhăn mày lại, sợi hồn không nuốt được bất cứ linh hồn

nào, thân thể này... Không có linh hồn.

Trong chớp mắt tiếp theo, Hứa Thanh có phát hiện, nhìn về phía nơi tro bụi

mà nữ tử hóa thành. Lúc này vô số bụi bặm nơi đó hội tụ, lại hình thành một hồ

điệp óng ánh.

Chỉnh thể hồ điệp này là hư ảo, tỏa ra ánh sáng lung linh, cực kỳ mộng ảo.

Giữa lúc nó vỗ hai cánh, vô số tinh quang vẩy xuống, càng có âm thanh thanh

lãnh, truyền ra từ trong cơ thể nó.

“Ngươi...”

Trong chớp mắt, sợi hồn phóng đi, hồ điệp sụp đổ.

Nhưng rất nhanh, lại hình thành một lần nữa.

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh buốt.

Mà giọng nói của nữ tử cũng tiếp tục vọng lại.

“Giết thì cũng giết rồi, cơn tức cũng nên tan rồi chứ?”

Ầm một tiếng, trăm vạn sợi hồn lại đến, hồ điệp lại một lần mất mạng,

nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, nó lại hình thành một lần nữa.

“Đủ rồi!”

Ầm!

Một nén hương sau, Hứa Thanh mặt không biểu cảm đi về nơi xa, hồ điệp đi

theo sau lưng hắn, giọng nói tiếp tục quanh quẩn.

“Con người ngươi thật hẹp hòi, còn chưa nguôi giận à. Trước đó ta nói đùa

với ngươi thôi, nếu ngươi còn muốn đánh, thì ngươi lại diệt ta trăm tám mươi

lần cũng được.”

“Ai nha, ngươi đừng nóng giận, ta biết ngươi hiếu kì với công pháp của ta,

ngươi chắc là cũng tò mò về lai lịch của ta.”

“Ta, đến từ Hạ Tiên cung.”

“Phụng mệnh cung chủ, mời ngươi đến Hạ Tiên cung gặp một lần.”

Hứa Thanh bước chân dừng lại.

Thiên địa, hoàn toàn yên tĩnh.

Trước minh nguyệt trên không trung, mấy sợi mây mù trôi qua, cảm giác

linh hoạt kỳ ảo theo sương mù động mà sinh ra.

Mà trong ánh trăng trên phố dài, màu tím lan tràn, đầu nguồn của nó, Hứa

Thanh, giờ phút này dừng bước lại, quay người nhìn chăm chú hồ điệp sau lưng.

Hạ Tiên cung.

Tổ chức này, Hứa Thanh không chỉ nghe nói một lần, một lần sớm nhất là

trên đường đến Hoàng Đô, được An Hải công chúa nhắc đến.

Nàng từng nói này cung không chỉ tồn tại ở Nhân tộc, trong nhiều tộc đàn

của toàn bộ đại lục Vọng Cổ, đều có Hạ Tiên cung.

Mà cung này rất cổ xưa, càng có thể ngược dòng tìm hiểu đến lúc ban sơ khi

Vọng Cổ thành lập.

Thậm chí chín mươi chín Thiên đạo viễn cổ của đại lục Vọng Cổ này, cũng

đều do người của cung này xây dựng dâng lên, là bọn họ định ra quy tắc cho

mảnh thế giới này, vạch giới hạn cho Thần linh.

Mà bọn họ, đến từ một nơi được xưng là Hậu Thổ, cũng chính là hạ giới.

Ánh mắt Hứa Thanh trở nên thâm thúy, hồi lâu về sau, hắn chậm rãi mở

miệng.

“Mỗi ngàn năm Hạ Tiên cung Nhân tộc sẽ ra một đệ tử hành tẩu bên ngoài,

như vậy thế hệ này, là ngươi à?”

Hồ điệp vỗ cánh, ánh sao óng ánh như bụi trần rơi xuống từ trên người nó,

lại biến mất trong hư vô, âm thanh thanh thúy cũng quanh quẩn theo đó.

“Ta không nói cho ngươi, ngươi muốn biết, ngươi...”

Hứa Thanh mặt không biểu cảm, sợi hồn trong thân thể xông ra, tràn vào

trong thân hồ điệp.

Ầm một tiếng, hồ điệp sụp đổ, rất nhanh lại hình thành lần nữa, nhưng trong

chớp mắt lại bị sợi hồn diệt đi.

Vòng đi vòng lại mấy chục lần sau, Hứa Thanh mới dừng lại.

Hồ điệp kia hình thành một lần nữa, đồ án con mắt trên cánh như đang nhìn

hằm hằm, sau đó truyền ra âm thanh bất đắc dĩ.

“Còn chưa nguôi giận à, ngươi quá đáng, đừng động thủ!”

“Ta trả lời câu hỏi của ngươi còn không được sao, ta cũng muốn hành tẩu

bên ngoài, nhưng... Cung chủ nói năng lực của ta còn chưa đủ. Ai, cũng có đạo

lý, ngay cả ngươi đều không đánh lại...”

Trong giọng nói của hồ điệp, còn có tiếng thở dài.

“Cho nên ngươi có đi hay không, nếu ngươi không đi, ta vẫn sẽ đi theo

ngươi. Hết cách rồi, cung chủ để ta mời ngươi, nếu ta không hoàn thành, thì

không được đâu.”

“Ngươi cũng đừng sợ, sẽ không tổn thương ngươi, mà ngươi không phát

hiện sao, chúng ta đánh đến bây giờ, trận pháp không động đậy, cũng không ai

đến... Ngươi biết nguyên nhân chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc