QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nữ tử trên người con rết truyền ra từng tiếng thê lương, thân thể khẽ nhoáng

một cái, con rết nghìn chân trên đống bùn nhanh chóng chuyển động, muốn hất

văng đám tiền giấy trên người xuống, nhưng hiển nhiên nó không cách nào làm

được.

Bởi vì những tờ tiền giấy kia được hình thành từ trong thân thể của nó,

nhanh chóng tràn ngập rồi khuếch tán toàn bộ thân hình con rết, thậm chí mắt

thấy sẽ lập tức phủ kín toàn bộ, kể cả nửa người nữ tử bên trên con rết cũng đều

bị bao phủ.

Giọng nói tà dị không ngừng truyền ra từ mặt quỷ bên trên những tờ tiền

giấy, phiêu tán khắp bốn phương.

"Ngươi ăn no rồi hả?"

Vô số giọng nói, giống như vô số tiếng gào thét bén nhọn.

Trong mắt nử tử trên lưng con rết kia lộ ra vẻ dữ tợn, phát hiện không cách

nào áp chế đám tiền giấy, ả điều khiển thân hình chợt chui vào trong đống bùn,

theo bùn đất rơi lả tả, thân ảnh kia bỗng nhiên chui vào trong bùn đất, biến mất

không thấy gì nữa.

Mà vào thời khắc này, những thi thể có tiền giấy trên mặt ở phía dưới liền

lần lượt từng cái bay lên, bay vào hang mà con rết vừa đào ra.

Mặt quỷ trên những tờ tiền giấy nhao nhao truyền ra tiếng cười, xuyên thấu

đống bùn đất, đuổi theo phía con rết bò đi.

Hình như nơi đây đúng là có cạm bẫy, nhưng không phải nhằm vào Hứa

Thanh, mà là nhắm vào... Cái con rết quỷ dị kia.

Hay là nói, con rết xuất hiện liền hấp dẫn đám tiền giấy kia, khiến chúng nó

dời mục tiêu đi.

Nhưng chân tướng cụ thể như thế nào thì Hứa Thanh cũng không rõ ràng,

đây cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.

Hắn nhìn qua nơi con rết bỏ đi, trong lòng càng thêm cảnh giác đối với địa

phương này, bởi vì bất kể là đám tiền giấy hay là con rết, cả hai đều cho hắn

một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Loại cảm giác này không liên quan tới tu vi, hình như bản thân sự tồn tại

của những thứ này, liền có một loại lực lượng thần bí.

"Có chút tương tự với Xích Nguyệt... Có lẽ độc cấm trong độc đan của ta có

thể tiêu diệt chúng nó, Tử Nguyệt cũng có thể."

Hứa Thanh thì thào, nhưng hắn không muốn bộc lộ bản thân ở nơi đây, giờ

phút này hắn vừa đề phòng vừa cẩn thận đi tới gần những thi thể treo phía dưới

kia, thu lấy mảnh vỡ tán loạn ở bốn phía, cũng lấy đi túi trữ vật ở trên những thi

thể này.

Sau đó liền tiếp tục đi xuống, vừa đi vừa mở ra những túi trữ vật này, bên

trong đúng là đều có một chút mảnh vỡ, tổng cộng số lượng đại khái được hơn

100 khối.

Sau khi thu hồi những mảnh vỡ này, Hứa Thanh vừa cảnh giác vừa tiếp tục

đi xuống vị trí sâu hơn.

Mà khi tới được độ sâu này, mặc dù mùi tanh hôi càng đậm, âm thanh hí

khúc cũng lúc càng rõ ràng hơn, cảm gíac âm lãnh và dị chất cũng tùy theo đó

mà trở nên nặng hơn, nhưng bốn phía lại xuất hiện nhiền mảnh vỡ hơn.

Sau khi Hứa Thanh nhìn thấy liền nhanh chóng lấy đi.

Thời gian cứ như vậy trôi, một ngày chậm rãi đi qua.

Trong khoảng thời gian này Hứa Thanh cũng đã gặp mấy cỗ thi hài, nhưng

đều mục nát vô cùng nghiêm trọng, không phân biệt được có phải là người cùng

nhau đi vào với hắn hay không.

Bên cạnh những bộ thi hài đó, thường thường có một chút quỷ ảnh đang

gặm ăn giống như chó hoang vậy.

Với cả trên người những thi hài này không hề có túi trữ vật.

Việc này khiến cho Hứa Thanh càng thêm cẩn thận, tốc độ đi xuống cũng

chậm lại một chút.

Trên đường hắn cũng gặp phải không ít dị quỷ, ví dụ như một người khổng

lồ có một thân như núi thịt, trên bụng có một cái lỗ thủng cực lớn, đang phun ra

nuốt vào bùn đất.

Lại ví dụ như một đám thực vật trông giống con mắt sinh trưởng ở trên đống

bùn, chúng nó cứ nhìn chằm chằm Hứa Thanh, lộ ra cảm giác lành lạnh.

Còn có một chút vũ cơ với quần áo tuyệt đẹp, tựa như là tiên nữ.

Chúng nó bay ra từ trong một đống bùn, vừa khiêu vũ vừa lướt xuyên qua

một đống bùn khác, nhìn như đẹp đẽ, nhưng trên thực tế thì bọn nó đều không

có gương mặt.

Nếu như đổi thành hạng người nhát gan, sợ là lúc vừa nhìn thấy đã bị hù dọa

tới mức hai chân nhũn ra, lập tức muốn rời khỏi nơi đây.

Dẫu sao thì nơi đây luôn luôn là một mảnh đen nhánh, tràn ngập cảm giác

giam cầm áp bách, còn một mùi tanh hôi khó ngửi, vô luận là những dị quỷ xuất

hiện hay là tiếng hí khúc thủy chung vang vọng không ngừng kia, đều khiến

linh hồn của người ta theo bản năng run rẩy, sởn hết cả gai ốc.

Nhưng Hứa Thanh vẫn cảm thấy bình thường, bởi vì hắn đã thấy qua quá

nhiều sự thê thảm của nhân gian, thậm chí còn có những thứ còn kinh khủng

hơn cả những thứ này.

Cho đến khi ngày hôm sau cũng sắp trôi qua, Hứa Thanh đã đi xuống cực

sâu trong hố sâu, cũng đã sưu tập được hơn 200 mảnh vỡ, thật ra nhiêu đó đã là

cực hạn.

Trong khi hắn đang cân nhắc nên tiếp tục đi xuống sâu hơn hay không, Ảnh

Tử phía sau hắn bỗng nhiên biến thành quan tài, lần nữa tự động nổi lên, đồng

loạt mở mắt ra nhìn về vách tường bên cạnh.

Đồng thời còn truyền đi chấn động khá là kịch liệt tới Hứa Thanh.

Tâm thần Hứa Thanh khẽ động, ngẩng đầu nhìn qua, que sắt màu đen cũng

lập tức bay ra, bắn thẳng đến đống bùn đất mà Ảnh Tử nhìn, lập tức phá ra một

cái hố to, lộ ra nữ tử và con rết đang hấp hối ở bên trong.

Giờ phút này thân thể của con rết đã hoàn toàn biến thành tiền giấy, trở nên

khô quắt, dường như toàn bộ chất bên trong đã bị cắn nuốt hết rồi, chỉ còn lại

một lớp da dính giấy.

Nữ tử trên người con rết cũng là như thế, từ trên mắt nhìn xuống dưới thân

đều là như thế, toàn bộ người nằm co quắp ở đó, trong mắt mang theo vẻ trống

rỗng, giống như đang chờ đợi tiêu tán.

Hứa Thanh chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, ngay khi hắn muốn ly

khai, phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến chấn động cầu khẩn.

"Ngươi muốn ta cứu nó?" Hứa Thanh kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn cảm

nhận được loại chấn động cảm xúc này từ Ảnh Tử.

"Khí tức... quen thuộc... muốn..."

Hứa Thanh trầm ngâm, sau một lúc lâu liền nhẹ gật đầu.

"Ta chỉ có thể thử xem sao, nếu thất bại nó vẫn sẽ chết như cũ."

Ảnh Tử biến thành quan tài lập tức lắc đầu, Hứa Thanh nhìn thoáng qua

cũng đã nhìn nhiều thành quen, chấp nhận việc Ảnh Tử bị lão tổ Kim Cương

Tông làm cho nhận thức bị xiêu vẹo.

Giờ phút này hắn đi về phía con rết lớn.

Hắn vừa đến, ánh mắt trống rỗng phía dưới những tờ tiền giấy của nữ tử kia

hơi nổi lên chút gợn sóng, nhưng nói không ra lời.

Hứa Thanh bình tĩnh tiêu sái đi đến phụ cận, cúi đầu nhìn một chút, tòa

Thiên Cung thứ ba trong cơ thể đột nhiên chấn động, lực lượng độc cấm tràn ra

theo thân thể Hứa Thanh, lan tràn về phía nữ tử thân rết.

Nháy mắt liền xâm nhập.

Ánh mắt nữ tử lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả

tiền giấy trên thân thể của ả đều đồng loạt hóa thành mặt quỷ, gắt gao nhìn kỹ

về phía Hứa Thanh, đồng loạt mở miệng.

Nhưng thứ truyền ra không còn là giọng nói yêu dị như trước, mà là âm

thanh kêu rên thảm thiết thê lương

Bình luận

Truyện đang đọc