QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Làm việc, không thể nóng vội."

"Huống hồ việc này căn bản không cách nào định tội hắn được, mà mục

đích thứ hai của ta, cũng không phải là vì định tội hắn!"

"Nhiều nhất ba ngày, ta sẽ lấy lý do điều tra phải kéo dài, cần điều tra thêm

một bước nữa, sau đó thả hắn đi, kể cả mọi người trong phân tông của hắn."

"Nhưng bởi vì điều tra của ta vẫn chưa kết thúc, cho nên từ đó bên trong lý

lịch của hắn sẽ có một vết nhơ, đó là nghi ngờ đi quá giới hạn."

"Dùng cái này để che đậy ánh sáng vạn trượng của hắn, nhưng như vậy vẫn

còn chưa đủ, việc này còn cần làm thêm mấy lần, lấy phương thức khác biệt để

ghi chép, sau nhiều lần bôi đen thì ánh sáng vạn trượng của hắn cũng sẽ trở nên

ảm đạm trong mắt thế nhân, lúc đó chúng ta sẽ tiến hành an bài, khiến cho hắn

xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Lúc đó liền không còn ai có thể nói gì được nữa rồi, về phần mệnh đăng

của hắn, ngươi cho dù muốn cũng không thể trực tiếp lấy đi, phải dùng một

phương thức khác, sau khi nộp lên trên, ngươi lại dùng chiến công đi đổi, như

thế mới có thể đoan chính nhận lấy."

"Làm việc, không phải chỉ có đánh đánh giết giết, ngươi còn cần rèn luyện

nhiều."

Mẫu thân của Trương Ti Vận nhẹ giọng mở miệng, giọng nói giống như

nước suối, nhưng mà dòng nước suối này có màu đen nhánh, bên trong ẩn chứa

chất kịch độc.

Trương Ti Vận nghe vậy liền hít một hơi, cúi đầu thật sâu về phía mẫu thân.

Cùng lúc đó trong đại lao của Ti Luật Cung, Hứa Thanh khoanh chân ngồi

trong lồng giam, thần sắc bình tĩnh nhìn bốn phía.

Tòa nhà giam này không phải là đại ngục trong Quận Đô, mà chỉ là nơi

giam giữ tạm thời của Ti Luật Cung, nhà tù như vậy thì lúc trước trong Bộ

Hung ti cũng có.

Bốn phía không có nhiều phạm nhân, nhưng bởi vì trong này không khí

không được lưu thông, cho nên vẫn tràn ngập một mùi hôi thối, còn có từng mùi

âm lãnh ẩm ướt truyền tới.

Về phần tu vi của hắn, dưới tác dụng của hình cụ nên toàn bộ tu vi đã bị trấn

áp, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, Hứa Thanh có quá nhiều phương

pháp có thể khôi phục tu vi.

Vô luận là Ảnh Tử hay là độc cấm trong cơ thể, hay là lực lượng của Tử

Nguyệt, đều có thể giúp hắn làm được điểm này.

Nhưng Hứa Thanh không gấp.

Hắn đã hiểu rõ từ đầu tới đuôi của toàn bộ sự việc lần này, mục đích của

những việc này đều là nhằm vào hắn, nhưng hiệu dụng của ánh sáng vạn trượng

cũng sẽ thể hiện ra vào thời khắc này.

Sau khi Hứa Thanh đặt mịnh vào vị trí của đối phương, liền càng hiểu rõ tất

cả.

"Cố ý bôi đen, lấy thái độ mơ hồ không rõ để lưu lại vết nhơ, dùng phương

pháp này để tách ra sự thủ hộ vô hình của ánh sáng vạn trượng."

"Ý nghĩ không tệ, nhưng cách làm vô cùng sơ sài."

Hứa Thanh lắc đầu.

Theo hắn phán đoán, đoán chừng không qua được vài ngày đối phương sẽ

lấy lý do trì hoãn điều tra thả người, nhưng việc này vẫn không được giải quyết,

cho nên bên trong lý lịch của hắn tất nhiên sẽ có một cái tội danh như vậy.

Đối với nhân tộc chính thống chú trọng lý lịch mà nói, lý lịch của hắn tất

nhiên không còn sạch sẽ.

Ngoại trừ ánh sáng vạn trượng, còn nhiều thêm một cái tội nghi ngờ đi quá

giới hạn.

Tuy chỉ là nghi ngờ, nhìn như tác dụng không lớn, nhưng nếu tiếp theo còn

có một loạt việc như vậy diễn tiếp, vậy có thể tưởng tượng ra mục đích cuối

cùng của đối phương là gì.

Nhìn qua giống như xảo diệu, nhưng trên thực tế thì đối phương lại không

hề chuẩn bị thủ đoạn càng cao tay hơn.

Trong mắt Hứa Thanh hiện lên vẻ lạnh lẽo, muốn hóa giải việc này rất dễ,

nhưng hắn không muốn hóa giải, đây không phải tính cách của hắn, hắn phải

phản kích.

Giống như khi còn ở bên trong xóm nghèo, đối với người lộ ra địch ý với

mình, dưới tình huống đã vạch mặt, nếu hắn không thể trước tiên chém giết, vậy

phải nghĩ biện pháp làm cho đối phương đau đớn.

Năm đó lão tổ Kim Cương Tông đuổi giết hắn, rõ ràng hắn có thể chạy trốn,

nhưng vẫn lựa chọn quay trở về hỏa thiêu Kim Cương tông, đây cũng là tính

cách của hắn.

Nhưng mà hoàn cảnh khác biệt, phương pháp phản kích tất nhiên cũng

không giống nhau.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh nhắm mắt lại.

Hắn đã nghĩ ra phương pháp phản kích.

Thời gian trôi qua, ba ngày rất nhanh liền trôi qua.

Đệ tử của phân tông Liên Minh Bát Tông đã bị giam giữ 10 ngày, từng

người mang theo thần sắc nghẹn khuất, bị Ti Luật Cung phóng thích.

Trong 10 ngày này, tuy bọn họ bị thẩm vấn nhưng vấn đề bị hỏi đều là mơ

mơ hồ hồ, không rõ ràng nội dung, thế nên cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn

không biết nguyên nhân bên trong việc này là gì.

Ngay khi đi ra khỏi Ti Luật Cung, bọn họ liền nhận được tin nhắn là Tử

Huyền Thượng Tiên đang đợi mọi người ở bên ngoài.

"Bái kiến Thượng Tiên!" Tông chủ phân tông đến từ đệ tam phong dẫn đầu,

một cái chớp mắt khi nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên, trong lòng của gã liền

dâng lên cảm giác xấu hổ, vội vàng bước nhanh tới chắp tay cúi đầu.

Nhìn qua mọi người của phân tông, Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ gật đầu,

nàng không nhìn thấy Hứa Thanh trong đám người, trong lòng giống như có

điều suy nghĩ.

Mà Ngũ gia đứng ở một bên cũng là như vậy.

Chỉ có đội trưởng là bày ra bộ dạng căng thẳng, bí mật liếc mắt ra ý một cái

về phía Ngô Kiếm Vu.

Ngô Kiếm Vu vội vàng lấy ra ngọc giản lưu lại hình ảnh.

Trừ bọn họ ra, còn có Trần Đình Hào tới đón Hứa Thanh, lần này gã không

phải một mình tới, mà gọi hơn mười giao hảo Chấp Kiếm Giả cùng gã tới.

"Hứa Thanh đâu?"

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, bóng dáng Hứa Thanh được hai tu sĩ

Ti Luật Cung xô đẩy, từ bên trong Ti Luật Cung chậm rãi đi ra.

"Ánh sáng vạn trượng vậy mà lại bị nghi ngờ đi quá giới hạn, cũng may lần

này vận khí của ngươi rất tốt."

"Sau khi trở về, hy vọng ngươi suy nghĩ thật kỹ, chuyện của ngươi mới chỉ

tạm kết thúc một giai đoạn, vẫn còn chưa kết thúc đâu."

Hai tu sĩ Ti Luật Cung kia âm lãnh mở miệng, mặt không cảm xúc mang

Hứa Thanh ra, khi vừa muốn cởi bỏ hình cụ cho hắn.

Nhưng vào lúc này, thân thể Hứa Thanh run lên, ánh mắt ảm đạm phun ra

một ngụm máu tươi thật lớn.

Một ngụm máu tươi cực lớn phun lên trên mặt đất, ai thấy cũng phải giật

mình, đồng thời vào thời khắc này, toàn thân của Hứa Thanh cũng trực tiếp tuôn

ra từng đám huyết vụ, chỉ thấy trên người của hắn hiện lên từng miệng vết

thương.

Bất luận một đạo vết thương nào đều khiến người khác nhìn thấy liền giật

mình, sâu thấy cả xương, vả lại tựa hồ đã bị pháp thuật che đậy một chút, khiến

cho nguyên bản sẽ không lộ ra, nhưng giờ phút này lại hiện ra vô cùng rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc