QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Đoạt xá?" Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

"Lão tổ U tộc từng là thủ hạ dưới trướng phụ vương ta, năm đó Xích Mẫu

phủ xuống, gã lựa chọn phản bội, bị phụ vương ta trấn giết, đại thế giới gã uẩn

ra bị tan vỡ, phần lớn toái diệt, sinh linh bên trong cũng diệt vong."

"Trong đó có từng mảnh từng mảnh, rơi xuống nơi đây."

"Xích Mẫu niệm công của gã, đã chúc phúc cho tộc nhân tử vong bên trong

mảnh vỡ thế giới này, có thể giữ lại tàn hồn, vì vậy liền có U tộc xuất hiện."

Hứa Thanh nghe vậy, quay đầu lần nữa đưa mắt nhìn hồ nước, hắn biết rõ có

thể để Chúa Tể đích thân ra tay trấn giết, vả lại còn có đại thế giới tan vỡ, điều

này nói rõ, năm đó lão tổ U tộc, tu vi là Uẩn Thần.

"Đi thôi, nơi chúng ta muốn đến, trước mắt vẫn không phải ở nơi đây."

Nữ tử hồng y nhìn qua hồ nước, trong mắt nổi lên một chút chấn động, quay

người đi đến chỗ càng sâu trong hầm băng.

Hứa Thanh chú ý tới trong lời nói của đối phương ẩn chứa hàm ý, cũng

không hỏi nhiều mà nối gót đi theo, càng đi càng xa.

Nhưng mà bởi vì trước đó chút ít xúc tu bảy màu dưới hồ nước túm quá

nhanh, số lượng quan tài lại nhiều, hơn nữa tầm nhìn cùng cảm giác bị ngăn

cách trình độ nhất định, cho nên Hứa Thanh cũng không chú ý tới, một cỗ quan

tài trong số đó, nằm một thân ảnh hắn quen thuộc.

Giờ phút này ở dưới hồ nước, một cỗ thi thể nằm trong mấy trăm cỗ quan tài

bỗng đột nhiên nhúc nhích, hai mắt đóng chặt hơi mở ra, nhanh chóng đảo qua

bốn phía.

Sau khi chú ý tới bên ngoài là hồ nước, biểu cảm người này lộ ra đắc ý, lại

nhanh mắt nhìn xúc tu bảy màu lôi kéo quan tài, đắc ý trong mắt càng đậm.

"U tộc nho nhỏ, ta muốn đi vào liền giống như lấy đồ ở trong túi vậy, dễ

dàng."

"Tiếp theo đi vào trong tiểu thế giới của bộ tộc này, ta liền có thể triển khai

kế hoạch."

"Không biết tiểu Thanh hiện giờ thế nào, nghĩ đến hẳn là không có sung

sướng và kích thích giống như ta đâu, có lẽ hắn đang ở Thiên Ngưu Sơn tận lực

chờ ta..."

Thi thể này, chính là đội trưởng.

"Tiểu Thanh à, không phải là do đại sư huynh muốn tới muộn, tại vì không

có cách nào khác thôi, vì đại sự của chúng ta, ngươi liền đợi ta thêm một ít thời

gian vậy, ai bảo ngươi không đi cùng ta chứ."

Đội trưởng ngạo nghễ trong lòng, quan tài chấn động, y nhanh chóng nhắm

mắt lại, tiếp tục giả vờ chết.

Cùng lúc đó, sau khi rời xa hồ nước dưới sông băng, tốc độ của nữ tử hồng

y càng lúc càng nhanh, sau đó nàng dứt khoát vung tay lên cuốn theo Hứa

Thanh tiến về phía trước.

Tốc độ như vậy nhanh đến kinh người, sau bảy tám canh giờ, đã mang theo

Hứa Thanh tới chỗ sâu nhất của sông băng này.

Khí tức băng hàn ở nơi đây đã nồng đậm đến cực hạn, càng tản ra từng trận

lực lượng Hồng Nguyệt từ cấm chế.

Cảm nhận được cấm chế chấn động, ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, hắn biết

rõ mục đích đến nơi này.

Sự thật đúng là như thế, nữ tử hồng y rất nhanh dừng thân thể lại, đứng ở

phía trên tầng băng, cúi đầu nhìn xuống dưới, vẻ mặt lộ ra bi ai.

Luồng bi ý này cực đậm, ảnh hưởng tới bốn phía, khiến cho nơi đây trong

mơ hồ dường như có tiếng khóc vang vọng.

Thần sắc Hứa Thanh nghiêm nghị, nhớ tới lời của đối phương lúc còn ở khu

vực phía Đông, vì vậy nhìn theo ánh mắt nữ tử hồng y, liếc mắt nhìn qua tầng

băng dưới chân, tâm thần ngưng tụ.

Nơi đây tăm tối, bên trong sông băng càng là như vậy, cho nên nơi ánh mắt

Hứa Thanh nhìn tới là một mảnh đen nhánh, nhưng hắn mơ hồ cảm giác, hình

như nơi này tồn tại một con quái vật khổng lồ.

"Ngươi muốn nhìn không?"

Sau một lúc lâu, nữ tử hồng y nhẹ giọng mở miệng, rõ ràng là câu hỏi nhưng

lại không để cho Hứa Thanh đưa ra câu trả lời, giờ phút này trong lúc nói liền

giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vung một cái.

Bốn phía sông băng nơi đây lập tức xuất hiện vô số ánh sáng như đom đóm.

Ánh huỳnh quang đơn độc yếu ớt nhưng số lượng rất nhiều, chiếu rọi bốn

phía, khiến cho phiến khu vực này trở thành một mảnh sáng ngời.

Mượn nhờ tia sáng khuếch tán, Hứa Thanh nhìn thấy cảnh tượng ở dưới

sông băng, tâm thần nổi lên gợn sóng.

Dưới sông băng, có một cỗ thi thể đang nằm.

Thi thể này lớn tới vạn trượng, bị đóng băng trong tầng băng, mặc một thân

chiến giáp màu nâu.

Dù là tử vong từ rất lâu rồi, nhưng sát khí trên thân vẫn khiến cho một khắc

ánh mắt Hứa Thanh nhìn đến, nhảy vào trong đầu của hắn, hóa thành tiếng phẫn

nộ gào thét.

Thân thể Hứa Thanh rung động lắc lư, rút lui vài bước, đè xuống chấn động

trong tâm thần, cẩn thận ngóng nhìn.

Thi thể này là một người thanh niên, khuôn mặt cương nghị, rất là tuấn lãng,

nhất là lông mi, tràn đầy khí khái hào hùng.

Chỉ là mi tâm người này bị một cây đinh màu đen cực lớn đâm xuyên qua

đầu, máu tươi ngưng kết trên gương mặt, khiến cho vẻ mặt của gã thoạt nhìn vô

cùng dữ tợn.

Mà thân thể của gã càng nhìn thì càng thấy giật mình, đã héo rũ hơn phân

nửa, có thể thấy rất nhiều nơi không héo rũ đang tràn ra huyết khí.

Những huyết khí này ẩn chứa khí tức tử vong, lan tràn ở dưới sông băng rồi

hội tụ về phía xa xa, không biết là chảy tới nơi nào.

Một màn này làm đáy lòng Hứa Thanh bay lên vô số suy đoán, nhìn nữ tử

hồng y biểu cảm bi thương một bên.

"Đây là Tam đệ của ta, khi còn bé gã đặc biệt thích đi cùng với ta, ta thân là

Thế Tử, phải giúp phụ vương xử lý triều chính, sự vụ bận rộn, mà ta đi tới chỗ

nào thì gã sẽ theo sau cùng tới nơi đó, có đôi khi ta cảm thấy phiền nên ném gã

ở một bên, gã liền khóc gọi ca ca..."

"Tính cách của gã có chút kích động, không hợp với Cửu đệ của ta, hai

người thường xuyên đánh nhau..."

"Mà mỗi một lần, ta đều thiên hướng lão Cửu."

Nữ tử hồng y nhẹ giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc