QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ninh Viêm ở một bên vểnh tai, một mực nghe lén hai người đối thoại, cho

đến khi nghe thấy hai chữ thất tình, rốt cuộc hiểu rõ tại sao những ngày này Ngô

Kiếm Vu lại như thế, đáy lòng dâng lên khinh thường, thầm nghĩ chỉ có như

vậy?

Giờ phút này mắt thấy Hứa Thanh phải đi, gã vội vàng đứng dậy đưa tiễn,

trong mắt càng là lộ ra khát vọng hy vọng Hứa Thanh dẫn gã đi....

Hứa Thanh không quan tâm tới gã, bước ra một bước, rời khỏi mặt trời nhân

tạo, nhoáng một cái, nháy mắt tan biến khỏi màn trời.

"Trưởng thành rồi, liền không chơi cùng sư huynh nữa rồi." Đội trưởng đưa

mắt nhìn Hứa Thanh đi xa, cảm khái trong lòng, sau đó giơ tay lên bấm niệm

pháp quyết, mặt trời nhân tạo nổ vang, tăng tốc đi về phía trước.

Thời gian dần trôi, rất nhanh lại nửa tháng qua đi.

Âm Dương Hoa Gian tông vẫn còn truy nã, nhưng người bị truy nã lại

không có bất kỳ manh mối nào bị tìm ra, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy,

đồng thời một đại sự khác truyền ra, khiến cho trận truy nã này bị đám người

theo bản năng xem nhẹ.

Thật sự là chuyện này quá mức chấn động tâm thần, toàn bộ Tế Nguyệt đại

vực bởi bị chấn động.

Thần tử bị thương nặng!

Nguyên nhân gây ra chuyện này ngay từ đầu còn bị che giấu vô cùng tốt,

ngoại trừ tổng bộ Hồng Nguyệt Thần Điện ra, người bên ngoài là không biết

được, bọn họ chỉ biết rõ băng nguyên phía Bắc xuất hiện kịch biến, biết trên

Thiên Hỏa Hải xuất hiện dị tượng, vả lại cảm nhận được ba động liên tục hơn

một tháng trời.

Tuy có rất nhiều suy đoán, nhưng mà dù sao cũng không có tin tức chân

thật.

Cho đến bây giờ, sau khi mấy tháng qua đi, tình huống thật của chuyện này

mới bị truyền ra, vả lại truyền ra việc này không phải Hồng Nguyệt Thần Điện,

mà là người của Nghịch Nguyệt Điện ở các địa phương tung ra.

Bọn họ báo cho thế nhân biết, dị tượng trên Thiên Hỏa Hải là do Thế Tử của

Chúa Tể thoát khốn tạo thành.

Mà kịch biến ở băng nguyên phía Bắc là Thế Tử cứu ra nhi nữ của Chúa Tể

năm đó, Minh Mai công chúa.

Hai vị tồn tại kinh người này sau khi thoát khốn, trước tiên bay thẳng đến

tổng bộ Hồng Nguyệt Thần Điện.

Triển khai cuộc chiến động trời ở đó.

Đây chính là nguyên nhân vì sao lại có ba động liên tục 1 tháng trời.

Về phần kết cục của trận đại chiến này, Thế Tử và Minh Mai công chúa mất

tích, Thần tử của Hồng Nguyệt Thần Điện bị thương nặng.

Việc này lộ ra một điểm mấu chốt, đó chính là... Hồng Nguyệt Xích Mẫu,

không có phủ xuống.

Điều này không phù hợp đạo lý, bởi vì nếu như Thần tử bị thương nặng, như

vậy tất nhiên gã sẽ triển khai Giáng Thần Thuật, nhưng từ ba động thiên địa

trong khoảng thời gian này nhìn ra, chuyện này không có phát sinh!

Vì vậy lại có hai lời đồn đại, theo việc này cùng nhau khuếch tán ra.

Lời đồn đại thứ nhất là thân phận chân chính của Thần tử Hồng Nguyệt

Thần Điện, cùng với việc thần hồn thu được từ nhiều năm qua của những huynh

đệ tỷ muội bị gã trấn áp, bị đoạt đi bên trong trận đại chiến kia.

Những thần hồn này, là nguyên do con nối dõi của Chúa Tể bị phong ấn mất

đi thần trí.

Nghe nói một khắc bị đoạt đi, bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện truyền ra

vô số tiếng kêu rên, không giống tiếng người.

Việc này vang động, có người phân tích kế hoạch của Thế Tử, tuyệt không

phải mặt ngoài muốn quyết chiến cùng Thần tử, mà có thâm ý khác.

Có lẽ những thần hồn đó, chỉ là một trong những mục đích kia.

Về phần cụ thể, không ai biết được.

Mà lời đồn đại thứ hai lại càng thêm tác động tâm ý chúng sinh.

"Hồng Nguyệt Xích Mẫu, bởi vì sự tình ngoại vực, lâm vào ngủ say, trong

thời gian ngắn không cách nào thức tỉnh!"

Tin tức ẩn chứa bên trong lời đồn đại này quá mức khiến người ta kinh ngạc,

trời của Tế Nguyệt đại vực, hình như sắp có biến.

Có người tin tưởng, có người không tin, nhưng vô luận như thế nào... Toàn

bộ Tế Nguyệt đại vực bởi vì một loạt sự tình này, đã bắt đầu rung chuyển.

Như là bên trong ao tù nước đọng bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong từng quận từng châu đều xuất hiện

một số tổ chức dân gian, như những đóm lửa giữa trời sao.

Bọn họ tuyên dương khẩu hiệu Nghịch Nguyệt, hô hoán mọi người hăng hái

phản kháng, ý đồ lan lửa cháy ra đồng cỏ.

Chỉ là Hồng Nguyệt Thần Điện cùng với toàn bộ thế lực phụ thuộc Thần

Điện, còn số lượng lớn Thần sứ Thần bộc Thần nô, rất nhanh liền xuất toàn bộ

ra ngoài, trấn áp từng cái.

Càng có Điện Hoàng của Thần Điện, sau khi Thần tử bị thương nặng liền

thức tỉnh từ trong lúc ngủ say, chủ trì đại cục.

Phong cách của người này thiết huyết, dấy lên phong bạo máu tanh, đảo qua

đại vực.

Nhưng mà cuối cùng... Gió trong Tế Nguyệt, đã thổi lên rồi.

Mà giờ khắc này, ở bên trong Thanh Sa quận phía Tây của Tế Nguyệt đại

vực, bão cát màu xanh tung bay ở giữa thiên địa, liên tiếp không ngừng trên bầu

trời, che đậy tầm nhìn.

Thanh Sa quận, là một trong bảy quận tới gần trung tâm của khu vực phía

Tây của Tế Nguyệt đại vực.

Tên của nơi đây, là bởi vì toàn bộ quận địa hoàn toàn là do sa mạc tạo thành.

Vả lại sa mạc nơi đây rất đặc biệt, cát sỏi không phải màu vàng, mà là màu

xanh.

Cho nên gió thổi lên, cũng là cát sỏi màu xanh, quanh năm không tiêu tan.

Những người sinh sống ở chỗ này, đều nhất định phải thích ứng khí hậu nơi

đây, nghỉ lại trong vô tận bão cát màu xanh, sinh sôi nảy nở.

Mà bão cát màu xanh ở nơi này cũng có rất nhiều truyền thuyết, trong đó có

một cái cuối cùng được người nhận thức.

Truyền thuyết nơi đây vào thật lâu trước kia không phải là sa mạc, là một

cái thung lũng rất lớn, bên trong tồn tại vô số ngọn núi cao lớn.

Khi đó bùn đất trên mặt đất là màu đen, thi thoảng có sương mù bốc lên từ

mặt đất, hình thành biển sương mù ở trong nơi này.

Cho đến có một ngày, trên bầu trời rơi xuống một sợi tóc màu xanh, sợi tóc

này tung bay ở trong nơi này, hóa thành bụi bặm lấp đầy thung lũng, tạo thành

cát sỏi màu xanh.

Cũng khiến cho nơi đây, từ đó hóa thành sa mạc.

Những ngọn núi cao lớn năm đó cũng bởi vậy mà bị dìm ngập hơn phân

nửa, bộ phận lộ ra đã dính liền cùng một chỗ với nhau, biến thành những đạo

sơn mạch lớn nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc