QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ninh Viêm phía trước quay lại, liếc mắt nhìn hai người, thần sắc cười ngạo

nghễ.

Đội trưởng vội vàng nịnh nọt, Hứa Thanh trừng mắt nhìn, biểu cảm vô cùng

nhu thuận.

Mà càng xâm nhập, theo dị chất nơi đây càng nồng đậm, Hứa Thanh cảm

giác thân thể của mình xuất hiện dấu hiệu tự động run rẩy không thể điều khiển,

cảm giác khát vọng mãnh liệt từ mỗi một tấc máu thịt toàn thân truyền ra, hội tụ

bên trong tâm thần.

Hứa Thanh hiểu rõ, đây là bởi vì thân hình của hắn đã được ngón tay Thần

Linh cải tạo, cho nên đồng nguyên cùng với nơi đây.

Lúc trước đông người nên Hứa Thanh không dám hấp thu, nhưng bây giờ

tương đối an toàn, vì vậy Hứa Thanh chỉ chần chờ một chút, sau đó cũng tản bớt

ràng buộc đối với thân hình, hơi hấp thu một chút dị chất ở nơi đây.

Theo dị chất nhanh chóng dung nhập, thân thể Hứa Thanh chấn động, một

cỗ cảm giác thoải mái dễ chịu trước đó chưa từng có ngay lập tức tràn ngập toàn

thân hắn.

Toàn bộ lỗ chân lông cũng theo bản năng mở ra, từng sợi dị chất nhanh

chóng dung nhập, hắn có thể cảm thụ rõ ràng thân thể của mình đang được bồi

dưỡng, đang trở nên mạnh mẽ!

Mà theo dị chất dung nhập, những sợi tơ màu vàng trong cơ thể của hắn

cũng đều nhanh chóng trở nên dễ chịu vả lại bắt đầu chuyển động, sau đó càng

lúc càng hoạt động mạnh hơn, đồng thời cũng hấp thu dị chất dung nhập bên

trong máu thịt, tiếp theo liền sinh ra một chùm lực lượng màu vàng giống như

linh lực.

Tựa như linh lực nhưng cũng không phải linh lực, Hứa Thanh đảo thần thức

nhìn qua, trong mơ hồ cảm nhận được khí tức Thần Linh ở bên trong.

"Đây là..." Hô hấp của Hứa Thanh dồn dập, tâm thần chấn động.

Mà thứ màu vàng giống như linh lực này tuy chỉ là một chùm, nhưng một

khắc khi nó xuất hiện, Độc Đan, Tử Nguyệt, Quỷ Đế Sơn bên trong Thiên Cung

của hắn đồng thời rung động lắc lư, chợt tràn ra lực hút, dường như muốn chia

cắt cái lực lượng màu vàng này.

Nhất là Độc Đan, nó giống như là mặt đất khô héo thấy được cam lộ vậy,

giống như một người đói bụng hồi lâu nhìn thấy mỹ thực, hoàn toàn phát cuồng,

tràn ra khí tức kinh khủng.

Khí tức này rõ ràng để cho Tử Nguyệt cùng với Quỷ Đế Sơn cũng hơi dừng

lại.

Vì vậy Độc Đan chia cắt được nhiều nhất, trọn vẹn năm thành bị nó hút đi,

Tử Nguyệt nuốt hơn ba thành, mà Quỷ Đế chỉ cầm đi hơn một thành.

Mà sau khi hấp thu, cảm giác Độc Đan khôi phục lại càng thêm rõ ràng, ánh

sáng tím của Tử Nguyệt cũng trở nên càng lúc càng rực rỡ hơn, như đã thoải

mái, hình như đã rất lâu rồi, đến tận bây giờ, nó mới chính thức có được trợ cấp.

Quỷ Đế Sơn cũng là như vậy, đôi mắt lộ ra tinh mang.

Hết thảy những thứ này khiến cho trong lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng

cực lớn, đồng thời khát vọng đến từ thân hình cũng càng mãnh liệt hơn.

Vì vậy hắn nghiến răng một cái, lần nữa tản ra một bộ phận lực lượng áp

chế thân thể, một cái vòng xoáy lập tức xuất hiện ở bốn phía Hứa Thanh, dị chất

bát phương cũng nổ vang mà đến.

Thời điểm sương mù bốn phía đang nhanh chóng lưu động, vào thời khắc

này tiếng kêu rên gào thét tràn ngập gần đó, im bặt mà dừng.

Tâm thần Hứa Thanh nhảy dựng, nhanh chóng áp chế.

Đội trưởng chợt quay đầu, bất khả tư nghị nhìn Hứa Thanh.

Bước chân Ninh Viêm cũng dừng lại, ánh mắt nhìn Hứa Thanh kèm theo nét

vui mừng.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, vừa muốn giải thích, nhưng trong nháy mắt tiếp

theo đại địa chấn động, mây mù bốn phía điên cuồng dũng động, từng bầy dị

thú từ bát phương vọt tới nơi đây.

Tiếng gào thét ẩn chứa sự tham lam, tràn ngập cơn điên cuồng, tựa như đối

với chúng nó mà nói, nơi đây xuất hiện mỹ vị không cách nào hình dung, muốn

lao tới thôn phệ.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt, bộc phát trong lòng Hứa Thanh.

Thân thể Ninh Viêm nhoáng một cái, lập tức tới gần Hứa Thanh cùng đội

trưởng, sau khi nắm lên chợt nhảy về phía trước, nháy mắt tan biến khỏi nơi

này.

Rất nhanh, nơi bọn họ biến mất lập tức bị vô số dị thú dữ tợn nôn nóng hội

tụ, càng có thêm từng trận gào thét thê lương không ngừng truyền ra, hình như

đang tìm kiếm thứ gì, nhưng không có kết quả.

Cho đến một lát sau, cảm giác nôn nóng của chúng nó mới chậm rãi bình

phục, riêng phần mình tản đi, lúc này, một nơi cách nơi đó ngoài trăm dặm, thân

ảnh Ninh Viêm mang theo đội trưởng cùng Hứa Thanh lộ ra.

Mới vừa xuất hiện, đội trưởng liền lập tức nhìn Hứa Thanh, cấp tốc mở

miệng.

"Tiểu sư đệ, ngươi ngươi ngươi....."

"Câm miệng!" Ninh Viêm vừa trừng mắt.

Đội trưởng vội vàng co đầu lại.

Ninh Viêm hừ lạnh một tiếng, lúc quay đầu nhìn Hứa Thanh, biểu cảm

nghịch chuyển, vẻ mặt biến thành ôn hoà, trong mắt đều là tán thưởng, nhu hòa

mở miệng.

"Lão Tứ, là do thân thể của ngươi tạo thành sao?"

Trong lòng Hứa Thanh cũng là run sợ, vừa rồi hắn cảm nhận được, những

thứ dị thú kia rõ ràng rất nóng nảy, cái loại cảm giác muốn thôn phệ hắn cực kỳ

mãnh liệt.

"Đúng vậy sư tôn, lúc trước ta cũng đã từng nói qua cùng với các ngươi rồi,

thân hình này của ta đã từng được ngón tay Thần Linh cải tạo qua." Hứa Thanh

vội vàng mở miệng, giờ phút này cũng không cần thiết giả bộ như không nhận

ra sư tôn nữa.

Mà khi ban đầu Thất gia đến, lúc Hứa Thanh miêu tả mưu đồ lần này, cũng

đã cáo tri hết thảy với Thất gia, dẫu sao cũng phải giải thích tại sao mình biết

được việc Hồng Nguyệt muốn cắn nuốt Thần Linh ở trong Tiên Cấm.

"Sư tôn, ta toàn lực kiềm chế một chút, cố gắng không dẫn động ý niệm

thôn phệ của dị thú."

Hứa Thanh thở sâu, giờ phút này vẫn còn có cảm giác tim đập nhanh.

"Ngươi sai rồi, những dị thú kia tới đây không phải là vì nuốt ngươi, mà là

theo bản năng đưa mình ra để ngươi sử dụng, muốn cho ngươi thôn phệ chúng

nó, bởi vì bản thân chúng nó, cũng là bởi vì đầu nguồn khí tức bản thể của thân

hình này biến thành."

"Nhưng bây giờ hoàn toàn chính xác không thích hợp, bởi vì...Đầu nguồn

của ngón tay kia, cũng chính là cái vị Thần Linh ngủ say ở trong này, vẫn còn

chưa có chết."

"Đợi Thần Linh đó chết, là ngươi có thể yên tâm cắn nuốt, nếu không cuối

cùng sẽ gặp tai hoạ ngầm có ý chí Thần Linh ở bên trên."

"Còn nữa, có sinh ra Thần Nguyên hay không?"

Mắt Thất gia lộ ra kỳ mang.

"Đó là một thứ màu vàng cùng loại với linh lực."

Thất gia nói xong, giơ tay phải lên, một chùm lực lượng màu vàng nhạt xuất

hiện ở trong tay.

"Chính là cái này."

Thất gia nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt có vẻ chờ mong nồng đậm.

Hứa Thanh giơ tay lên, thôi phát Thiên Cung trong cơ thể, sau một lúc lâu,

một tia lực lượng màu vàng nhỏ hơn rất nhiều so với Thất gia, nhưng màu sắc

càng thêm nồng đậm hơn xuất hiện.

Thất gia nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn Thất gia.

Sau một lúc lâu, Thất gia vô cùng thoải mái, cười ha hả.

"Tốt tốt tốt, không hổ là đại đệ tử y bát của ta, về sau hai người thầy trò

chúng ta cùng nhau quát tháo thiên địa, ha ha ha."

Một bên đội trưởng nghe vậy cũng giơ tay lên, cố gắng cả buổi, lại lặng lẽ

thu hồi, ho khan một tiếng.

"Sư tôn, còn có ta, ta mới là đại đệ tử của ngài..."

Bình luận

Truyện đang đọc