Ngay sau đó, trong âm thanh kịch liệt, Hứa Thanh tận mắt nhìn thấy cái ô
cực lớn ở trên phiến khu vực này đã bắt đầu chậm rãi co rút lại, khiến cho ánh
mặt trời bên ngoài không ngừng chiếu xuống cái mảnh đất trăm năm qua không
có ánh sáng chiếu tới này.
Nếu như cẩn thận nhìn thì có thể thấy, thực tế thì không phải là cái ô đang
co rút lại, mà là những thân cây quấn quanh cùng một chỗ trong đó đang tách
riêng từng phần ra.
Quá trình này liên tục tiếp diễn trong nửa canh giờ, sau đó, theo bên ngoài
hoàn toàn sáng rõ, ánh mặt trời toàn bộ chiếu vào bên trong, cái ô lớn... Biến
mất.
Mười thân cây cực lớn đơn độc không hề đụng chạm vào nhau uốn lượn
dựng thẳng về các phía khác biệt, trực tiếp xuất hiện ở trong ánh mắt toàn bộ
những người đang nhìn nơi đây.
Mười thân cây, tựa như là mười khúc ruột, chập chờn giữa thiên địa!
Vô số trái cây nhanh chóng hình thành trên cây, hóa thành vô số con mắt,
nhìn về đại địa xa xa.
Hứa Thanh bỗng nhiên đứng dậy, rốt cuộc hắn cũng đã chờ đến lúc Chân
Tiên Thập Tràng nở rộ, sau khi nhìn về phía đội trưởng, cả hai đều thấy được sự
phấn khởi trong mắt của nhau, hai người không chút do dự, lập tức đi ra khỏi
đại điện.
Về phần Thanh Thu và Ninh Viêm cũng đều bị biến hóa của cây Thập Tràng
làm cho chấn động, nhưng bọn họ không được phép tiếp tục xem xét, sau khi
Hứa Thanh phất tay liền phải đi theo phía sau hắn.
Một đoàn người nhanh chóng rời khỏi đại điện, ngay lúc vừa muốn bay ra
khỏi Thiên Đính Quốc, chạy tới Chân Tiên Thập Tràng, nhưng vào lúc này bên
trong truyền tống trận của Thiên Đính Quốc bỗng truyền ra tia sáng lập lòe, âm
thanh nổ vang truyền tới, một khắc sau, bên trong trực tiếp huyễn hóa ra từng
đạo bóng người mặc hắc y.
Dẫn dầu là một người trung niên, tu vi tương tự cùng Quốc chủ Thiên Đính
Quốc, đều là Linh Tàng, sau khi xuất hiện gã liền chú ý tới Hứa Thanh và đội
trưởng, bóng người khẽ nhoáng một cái, bay thẳng đến phía hai người.
Từng bóng người mặc áo đen bay theo sau lưng, động tác chỉnh tề thống
nhất, trong thần sắc càng mang theo vẻ nghiêm túc, gào thét bay ra.
Số lượng trọn vẹn 300 người, vả lại bên trong yếu nhất cũng đều là chiến
lực bốn tòa Thiên Cung, trong đó 7-8 tòa Thiên Cung cũng có hơn bốn mươi vị,
còn có mười vị Nguyên Anh.
Sự xuất hiện của bọn họ, khiến cho tâm thần của Hứa Thanh và đội trưởng
cũng trầm xuống, Thanh Thu và Ninh Viêm càng hít vào một hơi.
Loại quần áo cùng với khí chất nghiêm túc này, còn cả hình lá cây Ngân
Hạnh được thêu lên trên áo bào, tất vả đều là thứ Chấp Kiếm Giả không xa lạ
gì, đúng là đối thủ một mất một còn của bọn hắn ở Thánh Lan tộc.... Hắc Y
Vệ.
Vả lại nhìn số lượng biên chế kia, đây rõ ràng là cả một cái trung đội
nguyên vẹn.
Nhất là vị trung niên tu vi Linh Tàng dẫn đâu kia, đội trưởng chưa từng thấy
qua, nhưng Hứa Thanh đã gặp qua, thậm chí còn không chỉ một lần.
Lần đầu tiên thấy gã, chính là lúc Khổng Tường Long đánh chết tên chuẩn
Nguyên Anh ở biên giới, đối phương tức giận ngập trời xuất hiện.
Lần thứ hai thấy là trong Chấp Kiếm Cung, người này được Diêu gia mang
đến, chất vấn đối với đám người Hứa Thanh.
Bây giờ, là lần thứ ba!
"Lại là gã!" Sát cơ trong lòng Hứa Thanh lóe lên, tên trung niên này đã dẫn
theo Hắc Y Vệ phía dưới nhanh chóng bay đến.
Theo họ tiếp cận, chẳng những bóng dáng người này trở nên rõ ràng trong
mắt Hứa Thanh, những người Hắc Y Vệ sau lưng kia cũng chiếu toàn bộ vào
trong mắt Hứa Thanh.
Hứa Thanh quét qua qua phía dưới, bỗng nhiên khóa chặt một người.
Người này là một thanh niên, tướng mạo tuấn lãng, khí chất không tầm
thường, một thân tu vi lại càng kinh người, mặc dù không phải Nguyên Anh
nhưng cũng có chiến lực chín Cung, mặc đạo bào Hắc Y Vệ, hai mảnh lá cây
màu bạc nhiều hơn những người Kim Đan khác một cái, tương đồng với 10
người Nguyên Anh.
Mà thứ để cho Hứa Thanh chú ý tới người này, đó là trong cơ thể thanh niên
này, thình lình tồn tại một chiếc mệnh đăng.
Bởi vì hóa thành mệnh cung, cho nên người ngoài cảm thụ không rõ ràng
cho lắm, nhưng Hứa Thanh lại cảm giác rất rõ ràng, đó là một chiếc đèn thạch
điêu màu lam, hình dạng điêu khắc chính là một cái đèn lồng.
Hầu như ngay khi ánh mắt Hứa Thanh đảo qua thanh niên này, trung niên
Hắc Y Vệ dẫn đầu lập tức tới gần, sau đó chắp tay cúi đầu về phía Hứa Thanh,
trầm giọng mở miệng.
"Chu Hành Vu, Đô Ti Hắc Y Vệ ở Thiên Phong Quốc, phụng mệnh tới đây
nghênh giá, hộ tống đại nhân đi đến Thiên Phong Quốc!"
Chu Hành Vu cúi đầu, những Hắc Y Vệ bốn phía lập tức tản ra chung
quanh, tạo thành hình cung vây quanh, đồng loạt cúi đầu về phía Hứa Thanh và
đội trưởng.
Thanh Thu và Ninh Viêm nhìn thấy một màn này, hô hấp có chút dồn dập.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, không hề mở miệng, đội trưởng bên cạnh hất
càm lên, nhíu mày và truyền ra lời nói.
"Đều lui ra đi, có đi Thiên Phong Quốc hay không, không phải do các ngươi
quyết định."
Mặt Chu Hành Vu không chút cảm xúc, không liếc mắt nhìn đội trưởng, mà
ngẩng đầu nhìn qua Hứa Thanh, trầm giọng nói.
"Thân mang hoàng mệnh, trong người có chỗ chức trách, mong rằng đại
nhân không khiến cho ta khó xử."
Gã biết rõ, vị này mới chính là Thần tử huyết mạch chí cao, mặc dù hoàng
chỉ yêu cầu không thể chậm trễ, nhưng thân là Hắc Y Vệ, gã tự nhiên có
phương pháp xử sự của mình.
Giờ phút này theo gã giơ tay lên, Hắc Y Vệ bốn phía lập tức lần nữa khuếch
tán, từ trạng thái nửa vây quanh biến thành hoàn toàn vây quanh, nhưng từng
người đều không tản ra chút sát khí nào, toàn bộ đều cung kính cúi đầu, cũng
chưa từng vận hành tu vi, nhưng thái độ lại rất là kiên quyết.
Đội trưởng nhìn thấy một màn này, ánh mắt nheo lại, vừa muốn nói chuyện,
Hứa Thanh bỗng nhiên nhẹ giọng truyền ra lời nói.
"Ngươi tên là gì?"
Lời hắn vừa ra, ánh mắt Chu Hành Vu hơi trầm xuống, chú ý tới nơi ánh
mắt Hứa Thanh nhìn tới, là nhi tử của vị Đô đốc đại nhân ở sau lưng mình.
"Đại nhân, ty chức tên Lâm Viễn Đông." Bị ánh mắt Hứa Thanh nhìn tới,
nhi tử của Đô đốc lập tức tiến lên một bước, thần sắc lạnh lùng, chắp tay mở
miệng.
Hứa Thanh gật đầu, nhàn nhạt mở miệng.
"Chu Hành Vu, lấy mệnh đăng của gã ra, ta muốn."