QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Lão nương mặc kệ thánh vật hay cẩu vật gì đó của ngươi, cái đó không liên

quan với lão nương, ngươi nhanh chóng đun nước xong cho ta, nếu không ta ăn

ngươi!"

Nha hoàn cười lạnh mở miệng, lão tổ nhăn mày lại, lão vốn định khách khí

một chút, nhưng đối phương rõ ràng vô lễ như vậy, thật đúng là cho rằng mình

sợ phải không, vì vậy liền tản thần thức ra, sau khi tra xét rõ ràng, phát hiện nơi

đây hoàn toàn chính xác không có đại năng Quy Hư, vì vậy ánh mắt liền trở nên

lạnh lẽo, nhìn ra sau nhà.

"Tiểu tặc, cút ra đây cho ta!"

Trong lúc nói, lão tổ liền tiến về phía trước một bước, đi thẳng đến sau nhà,

lão đã không có ý định lãng phí thời gian ở đây, giờ phút này nhoáng một cái

phía dưới, đã đến trước rèm chỗ sau nhà nơi thần thức cảm giác đến Hứa Thanh.

Lão giơ tay phải lên, một trảo xuống, tấm rèm sơ sài tự nhiên nhoáng một

cái chớp mắt hạ xuống, thần sắc lão tổ biến đổi, lão cảm nhận được lúc tấm rèm

lay động, một cỗ đại lực cắn trả bỗng nhiên từ trong truyền đến, không đợi lão

có chỗ phản ứng, liền bao phủ toàn thân.

Tiếng nổ vang lên, lão tổ chấn động toàn thân, lùi ngược lại mấy bước, lục

phủ ngũ tạng đều cuồn cuộn lên, lão chợt quay đầu nhìn nha hoàn, trong mắt

tràn ngập sát cơ, âm lãnh mở miệng.

"Ngươi muốn bảo vệ hắn ư?"

Nha hoàn khinh khỉnh nhìn lão, bộ dạng không kiên nhẫn mở miệng.

"Ngươi có thể giết thì cứ giết, tốt nhất giết luôn cái tên ôm kiếm ở cửa đằng

kia, ta còn cám ơn ngươi."

Nói xong, cái ấm sắt trên lò lửa truyền ra âm thanh ô ô, nước sôi rồi.

Nha hoàn kia lập tức đi qua cầm lấy ấm nước, nhanh chóng đi về phía lão

đầu phàm tục đang vuốt ve Anh Vũ, sau khi tiếp cận thì bước chân liền trở nên

rất nhỏ, điệu bộ đúng chuẩn nha hoàn chứ không phải chỉ dựa trên phong cách

quần áo, một màn này khiến cho lão tổ lần nữa sững sờ.

Lão tận mắt nhìn thấy người đạo hữu tu vi tương tự cùng mình, giờ phút này

tựa như thay đổi thành người khác, thần sắc và lệ khí tiêu tán sạch sẽ, hiện ra vẻ

vô cùng nhu thuận, pha trà cho lão đầu phàm tục kia.

Tràng cảnh đó khiến cho nội tâm lão tổ bỗng hồi hộp một tiếng, cảm giác vô

cùng quỷ dị, đồng thời cũng lén lút lấy ra một khối ngọc bội, ngưng thần dò xét

lão đầu kia.

Ngọc bội kia cũng là bảo vật của bộ tộc bọn họ, có thể tinh chuẩn đoán được

hết thảy tu vi chấn động từ Uẩn Thần trở xuống, mà giờ khắc này khối ngọc bội

lại phản hồi hết thảy bình thường.

Lão tổ có chút khó hiểu, nhưng lão theo bản năng cảm giác cái tiệm thuốc

này không bình thường, vô cùng không bình thường, giờ phút này đáy lòng do

dự, lão nhìn về phía hai người đang lau chùi, lại nhìn về phía thanh niên ôm

kiếm, còn có thanh niên đang thì thầm như phê đá kia.

Sau cùng lại quét mắt nhìn quầy hàng, bọn họ …hết thảy như thường.

Việc này khiến cho lão cảm giác vô cùng quái dị.

Lão tổ do dự, mà đúng lúc này lão chợt thấy lão đầu phàm tục kia không

còn trêu chọc Anh Vũ nữa, mà bưng lên chén trà uống một hớp.

Lộ ra bên trong tay trái hình như quấn một khối hạt châu, mà cẩn thận nhìn,

bên trong hạt châu kia thình lình có một gương mặt hoảng sợ, lão biết người

này, đó là Hắc Đồng thượng nhân.

Mặc dù tu vi người này không cao, nhưng hôm nay lại bị người ta cầm ở

trong tay, trình độ hoảng sợ của một màn này, lập tức khiến cho da đầu của lão

tổ run lên, bước chân chậm rãi lui về phía sau.

Lão muốn rời khỏi nơi đây rồi, lão cảm thấy cái tiệm thuốc này có chút đáng

sợ, bởi vì lão nghĩ tới một khả năng khác khi ngọc bội của mình không phản

ứng.

Mặc dù cái khả năng này cực kỳ xa vời, nhưng giờ phút này khi nhìn qua

hết thảy bốn phía, lão cảm thấy chuyện không thể nào này, hình như cũng

không phải là không thể nào.

Cái ý nghĩ đó khiến cho lão toát mồ hôi trán, thân thể không khống chế nổi

mà run rẩy, tim cũng điên cuồng tăng tốc đập, giờ phút này hết thảy biến hóa

của lão, tương tự với những gì lão nghĩ về biến hóa của những người trong cửa

hàng khi nhìn thấy mình lúc trước.

Cái loại cảm giác căng thẳng này, khiến cho trong lòng của lão dâng lên hối

hận trước đó chưa từng có, lão cảm thấy mình đã chủ quan, quá qua loa rồi,

không nên xúc động sau đó liền chủ động đi vào tiệm thuốc nhỏ này như vậy.

"Nếu như ta suy đoán là thật, vậy cái này làm sao có thể gọi là tiệm thuốc

nhỏ được, đây con mợ nó là một cái Cửu U Địa Ngục mới đúng!"

Trong lúc lão tổ run rẩy, Linh Nhi thở dài.

"Ngươi thật sự không mua đan dược sao, đan dược nơi này của chúng ta khá

tốt thật đấy."

Lão tổ trầm mặc, lấy túi trữ vật ra, đưa đến trên quầy, trầm giọng mở miệng.

"Mua!"

Linh Nhi vui vẻ, thu hồi túi trữ vật, cầm ra một khỏa Bạch Đan đưa tới.

Lão tổ lặng lẽ tiếp nhận, chậm rãi lui ra phía sau, đạp vào mặt đất những nơi

lúc trước mình đã đi qua, tận khả năng không làm dơ, càng là theo bản năng

quét mắt nhìn lão đầu phàm tục đang uống trà.

Giờ phút này lão nhân kia cũng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía lão.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong nháy mắt tiếp theo, trong đầu lão tổ

bỗng nhiên nổ vang, tựa như trăm vạn đạo thiên lôi nổ tung, khiến cho thân thể

của lão càng thêm run rẩy, trong chớp mắt mồ hôi đổ khắp toàn thân liền khiến

chiếc trường bào kim sắc ướt sũng.

"Uẩn …Thần..."

Cơnhoảng sợ trong nội tâm lão tổ đã hóa thành sóng lớn cửu thiên, oanh

kích tâm thần, bao phủ trong đầu, mỗi một tấc máu thịt, mỗi một khúc xương

cốt toàn thân tựa hồ cũng đang hét lên, đều đang run rẩy báo cho lão biết nguy

hiểm nguy hiểm nguy hiểm….

Từng nhận thức nguy hiểm này, tựa như có được sinh mệnh độc lập, cắn xé

huyết nhục và linh hồn của lão, hết thảy cảm giác của lão.

Lão hối hận, vô cùng hối hận, hối hận đến mức trước đó chưa từng có, lão

cảm thấy sai lầm lớn nhất cả đời mình chính là đi vào cái tiệm thuốc nhỏ bình

thường này.

"Tại sao có thể như vậy..."

Mồ hôi trên thân lão tổ chảy mạnh như trời mưa, phù phù một tiếng quỳ

xuống theo bản năng.

Đồng thời lúc này, Thế Tử lão gia gia nhẹ giọng mở miệng.

"Tới."

Bình luận

Truyện đang đọc