QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nghe lão tổ Kim Cương Tông truyền âm, Hứa Thanh ngẩng đầu liếc mắt

nhìn tòa cung điện xa xa, như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhìn qua đội trưởng,

phát hiện vẻ hưng phấn trên mặt cùng trong mắt đội trưởng dường như sắp

muốn tràn ra.

Cái này không giống sự điên cuồng khi đối mặt với bảo bối.

"Lần trước ở chỗ U Tinh đại sư huynh cũng giống như thế này, giống như có

một loại cố chấp mãnh liệt với việc lấy vật phẩm của nữ tu."

Hứa Thanh kinh ngạc, nhịn không được hỏi một câu.

Đội trưởng nghe vậy liền cười ngạo nghễ.

"Ngươi không hiểu, ta nói cho ngươi biết tiểu Thanh, cái này là kinh nghiệm

của ta, bên người nữ tu có rất nhiều bảo bối, càng là nữ tu ưu tú xinh đẹp, lại

càng là như thế, vô số người chen lấn tới tặng quà các nàng, mấy đời trước ta đã

nhìn thấy rất nhiều màn như vậy."

"Ngươi nhớ lại bên chỗ U Tinh một chút xem, có phải đúng là như vậy hay

không, bên trong có vô số bảo bối."

Trong đầu Hứa Thanh hiện ra vô số bảo vật trong động phủ của U Tinh, sâu

sắc chấp nhận lời của đội trưởng.

"Đó đều là hành vi nịnh nọt nữ tu mà tặng quà, ta thấy như vậy rất là trơ

trẽn, cho nên trước kia ta đã âm thầm thề, nhất định phải giúp đỡ những nữ tu

này, chia sẻ một chút áp lực từ lễ vật cho các nàng."

"Tiểu Thanh à, chúng ta làm người quan trọng nhất là cái gì? Là lương

thiện, giúp người làm vui! Cho nên hành vi của chúng ta, chính là đang làm việc

thiện!"

Đội trưởng nói với thái độ vô cùng thành khẩn.

Hứa Thanh sửng sốt một chút, mặc dù cảm thấy có chút quái dị, nhưng vô

luận là ngữ khí hay là vẻ mặt của đội trưởng cũng đều rất chắc chắn, hình như

rất có đạo lý.

"Ngươi ấy nha, vẫn còn quá nhỏ, nghe ta chắc chắn không sai, ta là đại sư

huynh của ngươi, ta còn có thể hại ngươi sao!"

Đội trưởng vỗ vỗ vai Hứa Thanh.

"Đi thôi, chúng ta ít nhất còn có thời gian ba ngày, đoán chừng lúc nhóm

người thứ ba phủ xuống chính là lúc Hồng Nguyệt thức tỉnh, chúng ta tranh thủ

ba ngày này kiếm một ít thứ tốt, bây giờ trước tiên đi xem trong tòa cung điện

này có bảo bối gì đã."

Đội trưởng liếm liếm bờ môi, đồng ý với Hứa Thanh, hai người đỡ lấy bàn

tay đứt, tới gần tòa cung điện hình Phượng Điểu phía trước.

Bởi vì Hồng Nguyệt có thể tùy thời thức tỉnh, cho nên Hứa Thanh cũng

không tiếp tục hỏi thêm, dùng tốc độ cao nhất tiến về phía trước.

Cứ như vậy, bàn tay đứt kia cũng nhanh chóng di chuyển bên trên mặt đất

máu thịt, cách tòa cung điện hình dáng Phượng Điểu phía trước càng lúc càng

gần, cho đến một lát sau, bàn tay đứt đột nhiên dừng lại.

Hứa Thanh và đội trưởng đồng thời cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy

hiểm từ phía trước truyền đến.

Mà xuyên thấu qua khe hở của bàn tay đứt quan sát, có thể nhìn thấy phía

trước là một mảnh tường thành máu thịt, vây quanh một vòng, tách bên trong và

bên ngoài ra.

Phía trong bức tường thành máu thịt là một phạm vi không nhỏ, bên trong

có tổng cộng chín tòa cung điện Phượng Điểu.

Không hề tồn tại những pho tượng hộ vệ, thậm chí ngay cả tiếng dị thú gào

thét cũng đều yếu ớt hơn so với chỗ khác.

"Quá yên tĩnh." Hứa Thanh thấp giọng mở miệng.

"Có điểm là lạ." Đội trưởng nhẹ gật đầu.

Hai người nhìn nhau một chút, Hứa Thanh lập tức hạ lệnh cho Ảnh Tử,

trong thời gian ngắn, Ảnh Tử dưới người hắn lập tức lan tràn về phía trước dò

xét, đội trưởng cũng giơ tay lên trực tiếp cắn đứt một ngón tay.

Sau khi phun ra, ngón tay liền biến thành một con nhuyễn trùng thủy tinh,

cấp tốc phóng đi về phía trước.

Hứa Thanh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn với điều đó, dọc theo con

đường này, hắn đã thấy đội trưởng làm như vậy rất nhiều lần.

Đây là pháp thuật dò xét riêng của hai người bọn họ, cả hai phối hợp lẫn

nhau, có thể tìm được càng nhiều đầu nguồn của nguy hiểm hơn, giúp bọn họ

tránh khỏi nguy hiểm.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, lúc Ảnh Tử càng lúc càng tới gần tường

thành ngoài cung điện Phượng Điểu, con nhuyễn trùng từ ngón tay đội trưởng

hóa ra đã từ một phương hướng khác, bò đến bên trên tường thành máu thịt.

Vừa mới phóng qua, lập tức, một mảnh ánh sáng tím lóng lánh lóe lên.

Thân thể con nhuyễn trùng thủy tinh dừng lại ở giữa không trung, tựa như

có lưỡi dao sắc bén không nhìn thấy xuất hiện, trực tiếp chia nó làm mấy phần.

Nhưng sinh mệnh lực của con nhuyễn trùng này rất cường hãn, cho dù bị cắt

đứt, nhưng lại nhanh chóng hóa thành thân thể riêng biệt, tiếp tục phóng đi,

nhưng bố trí ở nơi đây cũng không phải chỉ có một đạo, rất nhanh từng trận lực

lượng cấm chế bộc phát, chỉ trong chốc lát, nhuyễn trùng hóa thành mấy phần

trực tiếp liền bị phá hủy, từng con trở thành tro bụi.

Sau đó lại bị một cỗ lực lượng loại bỏ xua tán ra bên ngoài.

Những thứ này vẫn còn không coi vào đâu, sau khi nhuyễn trùng của đội

trưởng tan thành mây khói, lại có thêm một đạo lực lượng phong ấn từ bên

trong bộc phát ra, trực tiếp bao phủ chỗ nhuyễn trùng vừa tiêu tán.

Hư vô chỗ đó vặn vẹo, một con mắt từ trong trạng thái trong suốt lộ ra,

trong khoảnh khắc liền bị trấn áp nghiền nát.

Đội trưởng kêu lên một tiếng khó chịu, phun ra một ngụm máu tươi, nhíu

mày.

"Tại sao nơi đây lại tồn tại lực lượng phong ấn kiềm chế, tiểu Thanh, tòa

cung điện này không đơn giản!"

Mà giờ khắc này dò xét của Hứa Thanh cũng gặp phải trở ngại, cái bóng của

hắn vừa mới lan tràn tiến vào bức tường thành máu thịt, bên phía Ảnh Tử liền

truyền đến một tiếng hét thảm, thân thể của nó thế mà lại bị chém đứt.

Nhưng Ảnh Tử cũng là hung tàn, dù bị chém đứt, nhưng bộ phận ở lại bên

trong tường thành máu thịt lại nhanh chóng tự bạo, hóa thành vô số phần, toàn

lực khuếch tán về khắp bốn phương, muốn dò xét phạm vi lớn hơn một chút.

Nhưng hành động này hình như đã dẫn phát cấm chế cấp độ càng sâu ở nơi

đây, trong nháy mắt tiếp theo, bên trong tường thành máu thịt, bát phương mơ

hồ, một cỗ chấn động kinh khủng từ trong quét ngang, ầm ầm bộc phát ra chung

quanh.

Càng có ánh sáng màu tím lập lòe ở bên trong, những nơi đi qua, Ảnh Tử bị

chém đứt hóa thành vô số phần ở bên trong, toàn bộ truyền ra tiếng kêu thê

lương thảm thiết, đồng loạt toái diệt, trực tiếp bị gạt bỏ.

Thậm chí còn khuếch tán ra phía ngoài, muốn ngược dòng truy đuổi bản

nguyên.

Thả mắt nhìn đi, ánh sáng màu tím nháy mắt rực rỡ, kích xạ ra phía ngoài,

càng có một luồng băng lãnh cường liệt và bộc phát ra nhanh hơn cả ánh sáng

màu tím, phủ xuống và xâm nhập khắp bát phương

Bình luận

Truyện đang đọc