QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng xoắn xuýt.

Hứa Thanh nhíu mày.

Sau khi bọn họ thử qua tiến lên và lùi lại, chín tòa cung điện Phượng Điểu

bên trong khu vực tường thành máu thịt lộ ra một loại lực lượng vô cùng quỷ dị,

tới gần thì sẽ hiện ra, mà lùi xa thì sẽ trở nên mục nát.

Biến hóa trong đó, căn cứ theo người đến quyết định.

Nhưng nếu như cách quá gần, sẽ xuất hiện sự tình khó lường, khiến cho

người ta lâm vào một loại trạng thái vặn vẹo, trong lúc bất tri bất giác không

biết rằng thời gian đã trôi qua.

"Tiểu Thanh, ngươi nhớ kỹ lại xem, vừa nãy ngươi nói nhìn thấy chỗ đó

quen mắt đúng không? Có mãnh liệt hay không?"

Đội trưởng bỗng nhiên mở miệng.

"Rất mãnh liệt." Hứa Thanh gật đầu.

"Nếu mà như vậy, ngươi thử nghĩ xem, có khi nào trong ba ngày này chúng

ta đã thăm dò địa phương này rất nhiều lần rồi không?"

"Mặc dù ta cũng có cảm giác nhìn khá quen mắt, nhưng lại rất nhỏ, như vậy

có khả năng nào mỗi một lần thăm dò, đều là ngươi đi vào? Cho nên cảm giác

quen thuộc của ngươi sẽ nhiều hơn so với ta?"

Đội trưởng nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nheo mắt lại, nhẹ giọng mở miệng.

"Nếu thật là như vậy, vừa rồi nếu như chúng ta không thu được thông báo

của Kiếm Lệnh, phát hiện thời gian trôi qua, như vậy dựa theo phát triển tiếp

sau, ta sẽ yêu cầu đại sư huynh ngươi giúp ta, ta có thể sẽ dùng lớp phòng hộ

của bàn tay đứt, dung nhập bản thân vào bên trong, sau đó kêu ngươi ném bàn

tay đứt vào bên trong."

"Nói như vậy, khả năng đại khái có thể thông qua cấm chế, mà sau khi ta

vào bên trong tường thành máu thịt, sẽ đi ra từ bên trong bàn tay đứt, từ đó liền

có thể đi thăm dò cung điện Phượng Điểu."

Hứa Thanh nói xong thì nhìn bàn tay đứt, muốn tìm ra chứng cứ từ bên trên,

nhưng bàn tay đứt này cũng có được năng lực khôi phục, giờ phút này nhìn qua,

hình như không có biến hóa quá lớn.

Nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy có chút dấu vết máu thịt mới mọc ra rất nhỏ,

phát hiện này khiến cho ánh mắt của hai người lập tức ngưng tụ.

Trong mắt đội trưởng lộ ra ánh sáng âm u.

"Cho nên, ngươi thật sự đã thăm dò nơi này rất nhiều lần rồi, nhưng hiển

nhiên ngươi không nhớ được đã nhìn thấy gì ở bên trong..... Tiểu sư đệ, ngươi

cẩn thận suy nghĩ lại một chút, xem xem có thể nhớ lại hay không."

Hứa Thanh trầm ngâm, cẩn thận nhớ lại, nhưng ký ức trong đầu không có

bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, hết thảy đều dính liền không chút thiếu sót,

không tìm được bất luận chỗ sơ suất nào.

Hứa Thanh nhăn mày lại, cái này thật giống với những gì hắn đã trải qua

trong nhà tù 132 khu Đinh lúc trước, nhưng cũng có chỗ khác nhau.

Nhà tù 132 khu Đinh tồn tại hai tầng hiện tượng, một ngoài một trong.

Bởi vì ảnh hưởng của lực lượng vận khí, nơi đó nằm trong một loại tương

đối cân bằng, điều này khiến cho người bình thường nhìn vào, đều thấy biểu

hiện bên ngoài.

Nhưng mà chân tướng lại thời khắc tồn tại ở bên trong, vả lại còn ở ngay

trước mặt, chỉ là đa số người không nhìn thấy mà thôi, nhưng ảnh hưởng vẫn

có, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người đảm nhiệm vai trò trấn thủ gặp phải

vận rủi đột tử ở bên ngoài.

Mà một khi có người bởi vì các loại ngoài ý muốn thức tỉnh, nhìn thấy chân

tướng ở dưới biểu hiện bên ngoài kia, như vậy nhận thức của người này cũng sẽ

bị cải biến, quên đi hết thảy.

Về phần nguyên nhân vòng đi lặp lại, là bởi vì Hứa Thanh mỗi một ngày

đều sẽ thức tỉnh ở bên trong, mỗi một ngày sau khi nhận thức đều sẽ mất đi ký

ức.

Lúc này mới đưa tới cảm giác vòng đi lặp lại.

Mà mảnh cung điện Phượng Điểu trước mắt này, hình như không phải chia

thành hai tầng biểu hiện trong ngoài, nó chính là một tầng, tự thành vòng tuần

hoàn.

Hứa Thanh phân tích trong lòng một phen, sau đó im lặng vận hành lực

lượng độc đan trong cơ thể, Quỷ Đế Sơn cũng tương tự bộc phát, lực lượng

thiên đạo cũng đồng thời tràn ngập, càng có cả lực lượng của nhà tù 132 khu

Đinh khuếch tán ra.

Trong thời gian ngắn, vị cách của hắn tăng lên, bốn phía gió giục mây vần,

đội trưởng lần đầu thấy một màn như vậy, trong mắt cũng lộ ra kỳ mang, có

chút tặc lưỡi.

Hứa Thanh không quan tâm tới đội trưởng, giờ phút này sau khi vị cách

không ngừng tăng lên, hắn nhìn lại về phía mảnh cung điện Phượng Điểu kia.

Hết thảy như thường.

Hứa Thanh sững sờ, sau khi suy tư liền vận hành thân hình Thần Linh, cố

gắng để cho những sợi tơ vàng trong đó nhúc nhích, trong mắt lập lòe hiện ra

một tia kim mang, lần nữa nhìn tới.

Lần này, đã có một chút khác biệt.

Đại điện Phượng Điểu lộ ra, nhưng lại mơ hồ bị một mảnh ánh sáng màu

tím bao phủ, mà mảnh ánh sáng kia tựa như hư ảo, làm cho người ta có một loại

cảm giác ở giữa thiệt và giả, lại dường như tồn tại năm tháng trôi qua.

Tất cả mọi thứ, đều chỉ là cảm thụ, rất khó có thể nói rõ.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh thu liễm hết thảy, than nhẹ một tiếng, nhìn đội

trưởng một bên, lắc đầu.

"Nghĩ không ra."

Đội trưởng thở dài.

"Nhưng mà đại sư huynh, ta có một biện pháp, đại khái có khả năng có thể

lấy được cái bình nhỏ màu tím ở bên trong kia." Hứa Thanh bỗng nhiên mở

miệng.

Ánh mắt đội trưởng ngưng tụ lại.

Hứa Thanh giơ tay phải lên, nhà tù 132 khu Đinh trong cơ thể chấn động, sư

tử bằng đá cùng với cái đầu đồng thời bị nhiếp ra, rơi trên mặt đất, lần này cái

đầu đã khôn hơn rồi, sau khi xuất hiện liền nhanh chóng bày ra vẻ mặt nịnh nọt,

lớn tiếng mở miệng.

"Bái kiến trấn thủ đại nhân tôn kính vĩ đại chí cao vô thượng!"

Sư tử bằng đá không có đầu, không cách nào mở miệng, nhưng lại nhanh

chóng lắc lư cái đuôi, nằm rạp xuống mặt đất.

Đội trưởng đã từng nhìn thấy cái đầu, nhưng lại chưa từng nhìn thấy con sư

tử bằng đá, giờ phút này sau khi nhìn thấy, lập tức lộ ra cảm thấy hứng thú,

đánh giá vài lần.

"Tiểu sư đệ, đây đều là bằng hữu của ngươi đúng không, lúc trước ta đã gặp

qua cái đầu, lúc ấy đã cảm thấy có chút ý tứ, còn con sư tử này thoạt nhìn cũng

không tồi nha, ta ngửi thấy mùi vị của Vân Thú trên người nó, mặt khác... Hai

người bằng hữu này của ngươi rất kỳ dị, chẳng những có được vận khí, cũng bị

nguyền rủa, hai loại sức mạnh này hình như đạt thành cân bằng lẫn nhau."

"Có thể đạt thành cân bằng cùng vận khí, nói rõ nguyền rủa này đại khái đến

từ Thần Linh đi... Tiểu sư đệ, ngươi nghe qua một câu châm ngôn gọi là vi hổ

tác trành (tiếp tay cho giặc) chưa, trành kia, ý tứ chính là trành quỷ, trong truyện

xưa, người bị hổ cắn chết sẽ biến thành một loại quỷ đặc thù, vờn quanh ở bên

cạnh con hổ kia, giúp nó làm việc xấu, hai vị bằng hữu này của ngươi, chính là

dạng trành kia!"

Đội trưởng cười nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc