Theo rất nhiều hồn lực bị Hứa Thanh hút vào trong cơ thể, pháp khiếu của
hắn cũng đang tích góp lực lượng, thời gian không lâu, trong cơ thể hắn bỗng
nổ vang, đạo pháp khiếu thứ 111 bỗng nhiên mở ra.
Tinh thần Hứa Thanh chấn động, nhoáng cái liền đứng dậy sau đó dùng lệnh
bài mà Tử Huyền Thượng Tiên đưa cho, bay thẳng đến chỗ sâu hơn trong cái
địa phương tạo hóa này, sau khi đến gần hồ nước huyết sắc, liền cảm nhận được
hồn lực ở đây lại càng thêm nồng đậm.
Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng hấp thu.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Hứa Thanh cũng không hề dừng lại
chút nào, toàn lực tu hành mở pháp khiếu, mà đội trưởng mặc dù không có
quyền hạn tới gần chỗ hạch tâm, nhưng khi y toàn lực thổ nạp bên ngoài, ánh
mắt thủy chung không hề rời khỏi cái răng nanh dính huyết dịch màu vàng
trong miệng yêu xà.
"Thứ tốt, cái này mới là đồ tốt!" Đội trưởng nuốt nước bọt, vừa thổ nạp hấp
thu hồn lực vừa nhìn vào cái răng của con yêu xà, quyến luyến không tiêu tan.
"Trở về phải tìm biện pháp tách cái răng này xuống, cái đồ chơi này hữu
duyên với ta, sau khi có nó thì về sau ta cái gì cũng có thể cắn thủng."
Khi trong mắt đội trưởng lộ ra khát vọng mãnh liệt, thì pháp khiếu trong cơ
thể Hứa Thanh đã được mở ra đến đạo 114.
Vẫn chưa kết thúc, vẫn còn tiếp tục.
Cho đến khi đạo pháp khiếu thứ 116 được giải khai, hồn lực nơi đây cũng đã
hạ thấp, Hứa Thanh mở mắt ra nhìn Ngô Kiếm Vu ở nơi xa.
Mà Ngô Kiếm Vu cũng đã chờ đợi giờ khắc này từ sớm, gã không nói hai
lời, thân thể bỗng nhiên bay lên, khinh miệt quét mắt nhìn tới hài cốt yêu xà,
chắp tay ra sau lưng nhàn nhạt mở miệng.
"Nhiều năm không thấy tiểu yêu xà, có từng hối hận đã cắn ta!"
"Ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, xương cốt đồng dạng đều thành phân!"
Lời của Ngô Kiếm Vu vừa ra, đạo hồn an tĩnh của yêu xà lại lần nữa truyền
đến tiếng gào thét ngập trời, nếu so với lúc trước thì lần này nó gào thét càng
thêm cường liệt hơn rất nhiên, tựa như còn hóa thành một cái âm thanh cực kỳ
phẫn nộ, vang vọng bát phương.
"Huyền U!!"
Thậm chí một vòng xương cốt hóa thành sơn mạch ở tít mãi bên ngoài bỗng
không ngừng chấn động, vô số núi đá rơi xuống tựa như muốn nhấc lên vậy.
Hứa Thanh hít vào một hơi, nhanh chóng mở miệng.
"Đủ rồi!"
Ngô Kiếm Vu vội vàng im tiếng, bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn, thực tế thì
ngay cả gã cũng bị một màn vừa xong làm cho chấn động, nhưng cái cảm giác
kích thích và đã nghiền trong lòng khiến cho gã có chút không khống chế nổi
mà say mê cái việc này.
Thậm chí gã còn bắt đầu cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ mình là Huyền U Cổ
Hoàng chuyển thế, nếu không tại sao lại có hiệu quả tốt như vậy.
Đội trưởng ở một bên nhìn Ngô Kiếm Vu như nhìn Thần Nhân vậy, lúc y và
Hứa Thành nghĩ đến phương pháp này, vốn cũng chỉ định thử thử một chút,
cũng không biết có thể có tác dụng thật hay không.
Nhưng không nghĩ đến, chẳng những có tác dụng mà hiệu quả còn tốt tới
mức không gì sánh bằng, thậm chí nếu như Ngô Kiếm Vu cứ tiếp tục như vậy,
tiếp tục nói thêm tầm mười câu thi tư, y cảm thấy con yêu xà này nhất định sẽ
thật sự thức tỉnh.
"Dễ dùng như vậy? Lần sau ta cũng thử một chút xem!"
Theo hồn lực lại bộc phát thêm một lượng lớn, Hứa Thanh lập tức hấp thu,
bây giờ chỗ của hắn nồng đậm hồn lực đến cực hạn, thậm chí đến trình độ
không cần hắn chủ động hấp thu mà chúng nó cũng sẽ tự chui vào lỗ chân lông
của hắn.
Cứ như vậy sau nửa canh giờ, đạo pháp khiếu thứ 117 cũng lập tức được mở
ra.
Trong mắt Hứa Thanh tràn ngập chờ mong, há miệng khẽ hút, hồn lực
nhanh chóng kịch liệt bay vào trong cơ thể, cho đến khi đạt đến trình độ nhất
định, bị hắn hóa thành một cỗ lực lượng dồi dào để toàn lực trùng kích về phía
đạo pháp khiếu thứ 118.
Trong chốc lát, đạo pháp khiếu thứ 118, mở ra!
"Chỉ thiếu hai đạo nữa!" Hứa Thanh không chần chờ, tiếp tục hấp thu.
Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau trong cơ thể Hứa Thanh truyền ra âm
thanh nổ vang ngập trời, đạo pháp khiếu thứ 119, hoàn toàn mở ra!
"Đạo cuối cùng!"
Tâm thần Hứa Thanh phấn khởi, cảm giác kích động và chờ mong vô cùng
mãnh liệt, nhưng đạo pháp khiếu cuối cùng này cần rất nhiều hồn lực, hắn dứt
khoát toàn lực tản tất cả sát hỏa trong cơ thể ra ngoài.
Thả mắt nhìn đi, có thể thấy ngoài thân thể Hứa Thanh có từng đám từng
đám hỏa diễm màu đen cuộn mình trôi tới bát phương, sao đó liền tạo thành một
cái vòng xoáy hỏa diễm thật lớn, vòng xoáy ầm ầm chuyển động, lập tức cưỡng
ép hút tất cả những luồng hồn lực ở xung quanh tới đây.
Dù hồn lực ở nơi này rất đậm, nhưng khi Hứa Thanh hút thì những người
khác cũng không cách nào tiếp tục hấp thu được nữa, chỉ có thể hoảng sợ nhìn
về nơi hồn lực đang điên cuồng hội tụ, cũng là phía Hứa Thanh.
Cuối cùng theo hồn lực hội tụ đến cực hạn, theo Hứa Thanh há miệng rộng
hút xuống, một đám hồn lực vô cùng lớn lập tức hội tụ vào trong cơ thể của hắn,
hóa thành một hư ảnh long xà mơ hồ, mang khí thế nghiền nát tất cả, nổ vang
phóng về phía đạo pháp khiếu thứ 120!
Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng rắc rắc vang vọng ở trong đầu Hứa
Thanh, đạo pháp khiếu thứ 120 …thuận lợi mở ra!
Nhưng tất cả mọi người nơi đây lại không hề nhìn thấy Hứa Thanh mở ra
đạo pháp khiếu thứ 120!
Nháy mắt khi mở ra đạo pháp khiếu cuối cùng, Hứa Thanh đã điều khiển
Ảnh Tử bao phủ pháp khiếu của mình, đồng thời cũng bao phủ toàn thân khiến
cho người ngoài không thể nhìn thấy cụ thể!
Hắn không muốn lộ ra thực lực của mình ở đây.
Kể từ đó, đoàn mệnh hỏa thứ tư của hắn cũng bị Ảnh Tử hóa thành tấm màn
đen trùm lên phía trên, ngăn cản hết thảy ánh mắt dò xét.
Chỉ có tự Hứa Thanh có thể cảm giác được, dưới tấm màn đen do Ảnh Tử
biến thành, bên trong cơ thể của hắn, trong chốc lát đoàn mệnh hỏa thứ tư đang
hội tụ thành hình, đang tỏa ra ánh lửa ngút trời!
Dưới bốn đoàn mệnh hỏa, Hứa Thanh nhắm hai mắt lại, cảm giác trong cơ
thể như có một mảnh đại thế giới đang thiêu đốt, hỏa diễm tản ra ngoài chấn
động bát phương, mà lúc này trên đầu hắn cũng lập tức hiện ra hai cái ô.
Cái ô màu đen dày đặc cảm giác quỷ dị, hỏa diễm chảy xuôi như một cái
rèm, đốt cháy thiên khung.
Cái ô bảy màu lưu quang tỏa ra bốn phía, tạo thành một biển ánh sáng, chiếu
rọi đại địa.
Phía sau là Kim Ô giương cánh, trong mắt lộ ra vẻ hung tàn giống như
muốn luyện cả thế giới, đuôi lửa chảy xuôi toàn thân Hứa Thanh khiến cho hắn
giống như phủ thêm một bộ Đế bào, thoạt nhìn tựa như một thiếu niên Cổ
Hoàng, tọa trấn một chỗ, bốn phương kinh hãi.
Trong nháy mắt tiếp theo thì tất cả lập tức tan biến, Hứa Thanh thu hồi toàn
bộ sau đó thần sắc bỗng hiện ra một tia tiếc nuối.
"Vẫn còn kém một chút." Hứa Thanh than nhẹ, giọng nói mơ hồ vang vọng
bốn phía, mơ hồ rơi vào trong tai toàn bộ những đệ tử liên minh đang quan sát
hắn, khiến cho bọn họ phỏng đoán là Hứa Thanh vừa trùng kích thất bại, đúng
là vẫn còn kém một chút.
Ngô Kiếm Vu cũng nhẹ nhàng thở ra, gã cảm thấy nếu như tận mắt nhìn
thấy Hứa Thanh hình thành bốn đoàn mệnh hỏa, gã nhất định sẽ không vui,
nhưng bây giờ gã cảm thấy cũng không tệ lắm.
Chỉ có đội trưởng dịch chuyển ánh mắt khỏi cái răng của yêu xà, chú ý trên
người Hứa Thanh, trừng mắt nhìn.
"Cảm giác không đúng, hình như tiểu tử này còn ẩn giấu!!"
Đội trưởng nghĩ tới đây, đột nhiên cảm giác có lẽ mình lại phải mở thêm
một đạo phong ấn.
"Có một người sư đệ như vậy, tại sao ta lại cảm thấy áp lực lớn như thế
nhỉ!"