QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua thì tâm thần liền lập tức chấn động, hắn

cảm nhận được bên trên những bình thủy tình này tràn ra khí tức quỷ dị vô cùng

nồng đậm.

"Ngọn núi thứ ba chuyên giao tiếp cùng quỷ dị, mà Liệp Dị Môn lại càng là

như thế, đây là thứ phong ấn quỷ dị..."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, cũng biết tại sao Tư Mã Lăng lúc cuối

cùng không hề cầm chúng ra sử dụng.

Thực tế là bởi vì gã trúng độc của Hứa Thanh, dị chất trong cơ thể vượt quá

chỉ tiêu khiến cho phong ấn quỷ dị bạo động, nếu lại lấy thêm quỷ dị ra thì sợ là

không thể tổn thương Hứa Thanh, mà còn khiến cho gã lâm vào hoàn cảnh đã

rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Trừ những thứ này ra, trong nhẫn trữ vật của Tư Mã Lăng còn có năm khỏa

đan dược không biết tên, những khỏa đan dược này cũng khiến cho tâm thần

Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, lấy tạo nghệ dược thảo của hắn, sau khi cảm

giác những khỏa đan dược này, hắn chỉ cần hơi ngửi một cái liền biết, những

đan dược này rõ ràng có thể khiến cho pháp khiếu của hắn tăng tốc vận hành.

Thậm chí đạo pháp khiếu thứ 84 chưa bị mở ra cũng mơ hồ truyền ra một

loại cảm giác tê dại.

"Đan dược giúp mở ra pháp khiếu?" Hô hấp của Hứa Thanh có chút dồn

dập, tia sáng trong mắt lại càng sáng hơn.

Bây giờ hắn đã mở ra 83 đạo pháp khiếu, còn thiếu bảy đạo là có thể mở ra

đoàn mệnh hỏa thứ ba!

Mà vật phẩm trong nhẫn trữ vật của Tư Mã Lăng cũng không chỉ có chừng

này, bên trong còn có một số pháp khí với số lượng tới bảy tám kiện chứ không

ít, chỉ là sau khi Hứa Thanh kiểm tra qua liền phát hiện, những pháp khí này

đều cho quỷ dị sử dụng nên cần công pháp đặc biệt mới có thể vận hành.

Mặt khác bên trong còn có một số ngọc giản, nhưng mà có chút đáng tiếc vì

bên trên đều có cấm chế, Hứa Thanh cảm thụ một chút liền phát hiện những cái

này đều tồn tại ấn ký cùng loại với ấn ký của tông môn, là thủ đoạn phòng ngừa

công pháp bị truyền ra bên ngoài, hắn thử dùng cái bóng để xóa đi nhưng hiệu

quả vô cùng bé nhỏ.

Về phần những cái khác thoạt nhìn đều là những vật lẫn lộn, nhưng trong

khi Hứa Thanh kiểm tra những vật lẫn lộn này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên

ngưng tụ lại, hắn phát hiện ra một cái hộp gỗ được đặt ở trong góc của chiếc

nhẫn trữ vật này.

Nó là một hộp gỗ màu đen, sau khi Hứa Thanh lấy ra kiểm tra một phen liền

cảm nhận được trên hộp gỗ này tồn tại dị chất nồng đậm, nhưng bên trong lại

không hề có chấn động của quỷ dị.

"Vật chết?" Sau khi Hứa Thanh trầm ngâm liền mở nó ra.

Chớp mắt khi hộp gỗ này được mở ra, một luồng dị chất nồng đậm lập tức

bộc phát từ bên trong, luồng dị chất này thậm chí đã vượt qua cả dị chất trong

cấm khu, nếu như phàm nhân đụng chạm tới lập tức sẽ dị hoá mà chết, coi như

là tu sĩ đụng vào cũng sẽ khiến cho dị chất trong cơ thể lập tức đề cao rất nhiều.

Nhưng người mở ra là Hứa Thanh, chớp mắt cái bóng liền phóng đến rồi lập

tức điên cuồng thôn phệ, cho đến khi dị chất trong hộp tản ra giảm bớt nó mới

nấc lên một cái rồi rụt trở về.

Nhưng chiếc hộp này vẫn không ngừng tràn ra dị chất cuồn cuộn không dứt,

chỉ là nồng độ không còn nồng đậm như lúc trước, cho nên số lượng tràn ra

cũng đã hơi ít.

Mà ở trong chiếc hộp này, thứ khiến cho dị chất cuồn cuộn tràn ra không

ngớt, vật đầu nguồn của tất cả dị chất chính là một miếng sắt lớn bằng lòng bài

tay.

Bên trên miếng sắt đều đã rỉ sét, bộ dạng hình như rất bình thường nhưng

sau khi Hứa Thanh cảm giác đến thì sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, hắn cảm

giác bên trong miếng sắt này tựa như ẩn chứa một loại khí tức mênh mông kinh

người, có một loại cảm giác giống như nhìn thấy tinh hà trên bầu trời.

Nhưng hình như nó đã bị giam cầm, không cách nào bạo phát ra ngoài.

Mà thứ giam cầm cỗ lực lượng này, chính là dị chất.

Với cả sau khi Hứa Thanh cẩn thận nhìn, hắn liền phát hiện ra dị chất trên

miếng sắt này và dị chất hắn cảm thụ ở trong cấm khu có chút khác nhau, chuẩn

xác mà nói, miếng sắt này giống như là một cái cấm khu hơi nhỏ vậy!

Dị chất bởi vì nó mà tản ra!

Thậm chí có thể nói, nếu như miếng sắt này lớn vô hạn rồi hóa thành một

vực, vậy thì phiến vực này chính là cấm khu.

"Đây là cái gì!"

Hứa Thanh hít vào một hơi, lần đầu tiên trong mắt của hắn lộ ra vẻ hoảng

sợ.

Cùng lúc đó, sau khi cái bóng chú ý thấy thứ này vẫn còn tràn ra dị chất như

trước thì nó liền lan tràn đi tới, tò mò bao phủ đến trên miếng sắt, trong nháy

mắt tiếp theo nó chợt rung động lắc lư và bộc phát ra chấn động cảm xúc mãnh

liệt, trên người lộ ra khát vọng vô cùng.

"Vỡ...mảnh...."

Đùng một tiếng, Hứa Thanh đậy cái hộp lại.

Cái hộp gỗ này rất kỳ dị, sau khi bị đậy kín liền lập tức ngăn cách hết dị chất

ở bên trong, cái bóng có phần sốt ruột, nhưng nhìn thấy trên ngực Hứa Thanh

lóe lên ánh sáng màu tím thì nó cũng dần nhu thuận xuống.

"Thứ này là vật gì?"

"Chủ tử chủ tử, để ta tới!" Hứa Thanh vừa nói ra lời này, lão tổ Kim Cương

Tông liền nhanh chóng hiện ra, hiển nhiên là lão đã chờ đợi cơ hội này thật lâu,

sau khi hiện thân liền vội vàng ngồi xổm tới bên cạnh cái bóng.

Cái bóng mở mắt lộ ra cảm xúc chán ghét, lướt qua lão tổ Kim Cương Tông,

sạu khi linh trí của nó dần dần khôi phục, nó cũng đã nhớ lại từng màn lúc

trước, đã sớm ghi hận trong lòng đối với lão tổ Kim Cương Tông.

Nhất là bây giờ nó đã sâu sắc ý thức được một thứ, đó là lão tổ Kim Cương

Tông chính là địch nhân của mình, có lão tổ Kim Cương Tông ở đây, nó chỉ cần

không cẩn thận liền trở thành kẻ ra sức nhiều nhất nhưng công lao của mình

cũng biến thành của người khác, biến thành đồ đần.

Lão tổ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại tràn đầy hòa ái.

"Tiểu Ảnh đáng yêu à, đến đến đến, chúng ta câu thông thật rõ một chút

nha."

Cái bóng có chút bài xích, nhưng khi nó không có thân thể nên không cách

nào để thuyết minh hay mô tả rõ ràng cho Hứa Thanh được cả, mà Hứa Thanh ở

một bên lại đang lạnh lùng nhìn, cho nên nó cũng rơi vào đường cùng, chỉ có

thể không thoải mái lựa chọn tiến hành câu thông cùng lão tổ Kim Cương Tông,

để cho lão thay thế mình nói chuyện.

Cuối cùng, sau một phen câu thông, sắc mặt lão tổ Kim Cương Tông cũng

phải cuồng biến, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc không cách nào tin, lúc quay

người âm thanh của lão cũng trở nên có chút run rẩy, thấp giọng nói với Hứa

Thanh.

"Chủ nhân, ta sai rồi, người này …không phải là thổ hào đâu, người này đặc

biệt là một thần tài đó, Tiểu Ảnh nói cái đồ chơi này là mảnh vỡ của pháp bảo

Cấm Kỵ!"

"Nó có nắm chắc, sau khi để nó hấp thu một thời gian ngắn, có thể khiến

cho mảnh vỡ pháp bảo Cấm Kỵ này bộc phát ra uy năng riêng!"

Bình luận

Truyện đang đọc