QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong đầu Ninh Viêm vang lên âm thanh vù vù, tâm thần giống như có sóng

lớn cuộn mình, hóa thành gợn sóng động trời, toàn thân không ngừng nổ vang.

Gã biết ba cái đầu của Thanh Cầm đều vô cùng cao quý, đối với Thanh Cầm

tâm cao khí ngạo mà nói, bất kỳ một cái đầu nào đều có ý nghĩa cực lớn.

Trong đó cái đầu ở giữa chính là bổn mạng của nó, về phần hai đầu hai bên

cũng có hàm nghĩa khác biệt, nhưng nó thế mà lại lấy cái đầu bên phải đỡ Hứa

Thanh lên, trong nhận thức của Ninh Viêm, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.

Việc này không hề liên quan gì với tu vi, trong nhận thức tương quan của

Thanh Cầm, cái đầu ở giữa chỉ nâng lên chủ nhân của nó, mà vô luận là Thanh

Cầm bây giờ hay là tổ tiên năm đó của nó, tất cả đều chưa từng có thói quen

nhận chủ.

Về phần cái đầu bên trái, chỉ có dòng dõi đời sau của nó mới có thể bước

lên, nếu như ngoại tộc bước lên, chẳng khác gì vũ nhục cực lớn đối với nó, nhất

định không chết không thôi.

Mà cái đầu phía bên phải, chính là đại biểu hạng người được Thanh Cầm

nhận thức ngang hàng, thật giống như hảo hữu của nhân tộc vậy, Quận Trưởng

một đời trước cũng đứng ở nơi đó.

"Thanh Cầm cho rằng Hứa Thanh là bằng hữu của nó sao?"

Ninh Viêm hít vào một hơi, nhìn Hứa Thanh đang đứng ở bên trên cái đầu

bên phải của Thanh Cầm, như nhìn Thần nhân.

Đây không phải là lần đầu tiên gã nhìn Hứa Thanh như vậy, lúc trước sau

khi biết được Hứa Thanh chính là cái tên Hắc Thiên Thần tử, trong lòng của gã

cũng dâng lên sóng lớn ngập trời giống như lúc này.

Mà bây giờ, cũng giống như thế.

Gã thật sự không cách nào nghĩ ra tại sao lại như vậy, cho nên ý niệm đầu

tiên trong đầu chính là nghĩ Thanh Cầm này thờ phụng Hồng Nguyệt, cũng coi

Hứa Thanh trở thành Thần tử.

"Nhưng nếu như là như thế, thì cũng không phải là cái đầu bên phải nha."

Ninh Viêm thấy mờ mịt.

Hứa Thanh cũng mơ hồ không rõ, vừa nãy hắn đã chuẩn bị tới việc dùng

Hồng Nguyệt để uy hiếp, nhưng sự tình lại phát triển thuận lợi vượt qua tưởng

tượng của hắn, không đợi hắn uy hiếp thì Đại Điểu Thanh Cầm đã sớm lộ ra

thiện ý.

Giờ khắc này, dù Hứa Thanh không biết ba cái đầu của Thanh Cầm đại biểu

hàm nghĩa gì, nhưng đối phương chủ động nâng hắn lên, ý nghĩa của một màn

này tự nhiên đã vô cùng rõ ràng.

"Tại sao lại như vậy..."

Trong đầu Hứa Thanh có chút rối loạn, cũng không chờ hắn cẩn thận nhớ lại

nguyên do, Đại Điểu Thanh Cầm bỗng phát ra một tiếng ự...c khiến thiên địa nổ

vang, thân thể to lớn từ trong mây mù xông ra.

Mây đen trên bầu trời hoàn toàn tan vỡ, bên trong một đám tia chớp giống

như ao sấm khuếch tán phạm vi lớn ở phía chân trời, thân hình nguyên vẹn của

Thanh Cầm lộ ra.

Cái đầu ngàn trượng, bụng to vạn trượng, toàn thân một màu đỏ tía, nhưng

đôi cánh lại rất nhỏ.

Lông vũ trên người còn khiến cho người ta có một cảm giác lộn xộn, nhưng

lại có chấn động Thần Tính cực kỳ kinh người tràn ngập bốn phía khắp thiên

địa.

Giờ phút này sau khi lao ra khỏi mây mù, Thanh Cầm vờn quanh trên bầu

trời, những nơi đi qua, thiên địa biến sắc, bát phương vân dũng, càng có tiếng

gào thét chói tai vang tận mây xanh.

Hứa Thanh đứng trên cái đầu bên phải, nhìn bao quát khắp đại địa, bên

trong tâm thần bỗng xuất hiện một loại cảm giác trước đó chưa từng có, sau đó

hắn hít sâu thì trịnh trọng cúi đầu về phía hai cái đầu khác của Thanh Cầm.

"Đa tạ tiền bối!"

Cái đầu ở giữa của Đại Điểu Thanh Cầm tiến lên, khẽ gật đầu về phía Hứa

Thanh, lại truyền ra một tiếng ự...c, nhưng không có bao nhiêu hàm ý hung ác,

ngược lại còn hiện ra một cỗ cảm giác vui vẻ.

Nhìn qua tất cả, trong lúc hoảng hốt, trong đầu Ninh Viêm bỗng nhiên hiện

ra một cái ý niệm bất khả tư nghị.

"Sở dĩ Thanh Cầm xuất hiện ở nơi này, mà không phải ở hang ổ bên kia của

nó, chẳng lẽ là vì... Hứa Thanh?"

"Đừng bảo rằng ngay từ đầu đến cuối nó đều ẩn giấu ở bên trong đám mây

mù trên bầu trời, chỉ cần Hứa Thanh bước ra Quận Đô nó liền đi theo..... Ha

ha, điều này sao có thể?" Ninh Viêm bị ý nghĩ của mình làm cho càng thêm

hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh gã liền cảm thấy …hình như đáp án này đã giải thích hoàn

mỹ hết thảy.

Nếu không thì tại sao lại trùng hợp như vậy, ở một nơi cách hang ổ của nó

cực xa, Hứa Thanh vừa rống một tiếng là đối phương liền xuất hiện, Hứa Thanh

mới mở miệng thì đối phương liền đồng ý.

"Bọn họ quen biết nhau? Không đúng, trước kia bọn họ không biết nhau,

nhưng nếu không quen nhau thì tại sao lại có thể như vậy!!" Lúc Ninh Viêm

hoàn toàn cảm thấy rối rắm, Hứa Thanh cũng đè xuống đủ loại nghi vấn trong

lòng.

Vô luận việc này như thế nào, hiện giờ cũng không phải thời điểm suy tư,

mặc dù hắn suy đoán Cung chủ nhất định sẽ có rất nhiều phương thức để giải

quyết vấn đề căng thẳng trên tiền tuyến, nhưng Hứa Thanh hiểu rằng bản thân

cũng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Thanh Cầm tiền bối, mời theo ta quay về Quận Đô." Hứa Thanh chắp tay

mở miệng.

Thanh Cầm gật đầu, vừa muốn bay ra, Hứa Thanh bỗng nhớ tới Ninh Viêm,

vì vậy vội vàng báo cho Đại Điểu Thanh Cầm biết.

Thanh Cầm quét mắt nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng vẫn giơ

móng vuốt lên trảo một cái, trong tiếng kêu thảm thiết của Ninh Viêm, chộp gã

vào bên trong móng vuốt, khẽ vỗ cánh, giống như một đạo bôn lôi bay đi về

phía trước.

Tốc độ cực nhanh, khiến cho Hứa Thanh cảm nhận được cái gì gọi là ‘chỉ

xích thiên nhai’.

(*Chỉ xích thiên nhai: Chân trời xa mà như chỉ cách trong gang tấc, có chút

tương tự súc địa thành thốn.)

Nơi đây rõ ràng cách Quận Đô rất xa xôi, nhưng theo Thanh Cầm lao ra, hư

vô liền trở nên mơ hồ, thiên địa vặn vẹo, dưới âm thanh thiên lôi liên tiếp nổ

vang, chỉ trong thời gian một nén nhang, Quận Đô đã xuất hiện ngay trước mắt.

Hứa Thanh chưa bao giờ cảm thụ qua loại tốc độ này, lúc tâm thần của hắn

dấy lên chấn động cực lớn, sự xuất hiện của Thanh Cầm cũng khiến cho Quận

Đô vô cùng chú ý tới.

Bình luận

Truyện đang đọc