QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Bởi vì, ta đại biểu cho Hạ Tiên cung, mà Hạ Tiên cung... Trong bất cứ tộc

đàn nào, đều không tham dự thế tục, chúng ta chỉ là người lịch sử ghi chép,

chúng ta không không làm kẻ địch với người khác.”

“Mặc dù ta cũng không biết vì sao cung chủ muốn mời ngươi.”

“Ngươi có đi hay không.”

Hứa Thanh nghe rất phiền. Hắn phát hiện sau khi nữ tử thần bí này biến

thành hồ điệp, hình như đã biến thành một kẻ lắm lời, nói một câu tiếp một câu,

không chịu để yên.

Thế nhưng, Hứa Thanh có hứng thú rất lớn đối với Hạ Tiên cung.

Mà trong Hoàng Đô này, nhiều bên chú ý, Hứa Thanh cũng không lo lắng đi

Hạ Tiên cung sẽ tồn tại nguy hiểm trí mạng.

Thế là sau khi trầm ngâm, hắn cúi đầu nhìn mặt trời viễn cổ buộc trên thắt

lưng, đáy lòng càng thoải mái.

“Dẫn đường đi!”

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Hồ điệp reo hò một tiếng, bay tới phía trước, một đường ánh sáng muôn

màu, rất mỹ lệ, để lại một con đường tinh không.

Hứa Thanh cất bước đi theo sau.

Một đường tiến lên, đi tới phía chính bắc Hoàng Đô.

Kích cỡ Hoàng Đô, là vòng trong của Cổ hoàng tinh, cho nên rất mênh

mông.

Nơi này tồn tại nhiều loại hình dạng địa mạo, dù là dãy núi hay bình

nguyên, đều có không ít.

Rải rác khắp Hoàng Đô.

Khu vực bắc bộ của nó, so với mấy phương hướng khác, thì có hơi trống

trải, kiến trúc ít dần, nhất là trong đêm, càng cho người ta một loại cảm giác đìu

hiu.

Cho đến một lát sau, hồ điệp dừng lại giữa không trung một bình nguyên,

ánh sáng sáng chói phối hợp với ánh trăng, chiếu rọi nơi này khá rõ ràng.

Trong ánh sáng, một tòa miếu thờ như ẩn như hiện.

Xung quanh không có những kiến trúc khác, nó lẻ loi trơ trọi sừng sững trên

mặt đất.

Miếu thờ rất cũ nát, tràn ngập cảm giác năm tháng trôi qua, mà phương thức

nó tồn tại cũng rất kỳ dị, phảng phất được xây dựng giữa hiện thực và hư ảo.

Mà vị trí này, Hứa Thanh từng đi ngang qua, hắn rõ ràng nhớ kỹ nơi đây

không có miếu thờ.

“Giống như Vấn Tiên chung à?”

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

“Không cần đi suy đoán, Hạ Tiên cung ở bất cứ tộc đàn nào, đều là như vậy,

vừa tồn tại, cũng không tồn tại, khi ngươi muốn tìm kiếm, là không tìm thấy

được.”

“Chỉ có Hạ Tiên cung chủ động mời, mới có thể để ngươi trông thấy.”

Sau khi hồ điệp giữa không trung, phát ra âm thanh, thân thể nó lóe lên, đi

thẳng đến miếu thờ. Giữa lúc xuyên qua, nó biến mất không còn tăm hơi, mà

theo nó rời đi, cửa miếu thờ này chậm rãi mở ra.

Cửa này loang lổ, cảm giác năm tháng càng rõ ràng hơn, ý vị tang thương

lan tràn từ trong toàn bộ miếu thờ ra bên ngoài. Nhìn nó giống như trông thấy

lịch sử vậy.

Hứa Thanh nhắm hai mắt, Nhật Quỹ trong thân thể chậm rãi chuyển động.

Khi mở mắt ra, hắn lờ mờ nhìn thấy một con sông dài thời gian, từ miếu thờ trôi

ra ngoài.

Khiến cho miếu này càng trở nên thần bí.

Hồi lâu sau, Hứa Thanh thở sâu, sửa sang lại quần áo một chút, khom người

cúi đầu bên ngoài miếu thờ.

Sau đó hắn cất bước hướng đi đến cửa miếu, không chút dừng lại, mà trực

tiếp bước vào trong miếu.

Thời khắc đi vào, một gian miếu đường cũ nát giống như bề ngoài, ánh vào

trong mắt Hứa Thanh.

Miếu này bình thường, bố cục giống như miếu thờ ở bên ngoài, bốn phía

vắng vẻ, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ánh nến thiêu đốt rất nhỏ vọng lại.

Nơi âm thanh phát ra là cái bàn phía trước, nơi đó được đặt chín cây nến, ba

cây đã dập tắt, sáu cây đang thiêu đốt. Cánh cổng mở ra, khiến cho ánh nến lay

động, đèn đuốc trong toàn bộ miếu đường hơi u ám.

Dưới đài còn có ba cái bồ đoàn bện từ cỏ khô, bên trên có vết tích hư hại,

như có người ở đó đả tọa cúng bái trong thời gian dài.

Còn miếu thờ này, không cung phụng tượng thần, mà là chín bức họa cổ

xưa.

Cổ họa mơ hồ, không nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ chú ý tới đó là bức họa hình

người.

Ngoài ra, vách tường bốn phía miếu đường cũng có khắc hoạ đồ đằng, trong

ánh nến chiếu rọi, mang đến cho người ta cảm giác loang lổ.

Hứa Thanh chuyển ánh mắt khỏi cái bàn, rơi vào vách tường xung quanh.

Sau lúc cẩn thận nhìn chăm chú, nội tâm của hắn khẽ động.

Đó là hình ảnh thu nhỏ của lịch sử Nhân tộc!

Trên bức bích hoạ, Hứa Thanh nhìn thấy một cảnh Huyền Chiến Nhân

Hoàng đăng cơ!

Nó miêu tả rất rõ ràng, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn loại long trọng và

thịnh đại kia, ngóng nhìn nó rồi, như người lạc vào cảnh ấy.

Hồi lâu sau, Hứa Thanh chuyển ánh mắt về bức bích hoạ khác, hắn nhìn

thấy hình ảnh một vị Nhân Hoàng khác đăng cơ.

Hoàng này tướng mạo lạ lẫm, nhưng bên cạnh hắn có để lại chữ viết.

Đạo Thế.

Hứa Thanh cẩn thận xem xét, tiếp tục đi đến phía trước. Nơi ánh mắt quét

qua, hắn nhìn thấy trước Đạo Thế là Kính Vân Nhân Hoàng!

Trước bức điêu khắc Kính Vân Nhân Hoàng, Hứa Thanh dừng lại một chút,

hắn nghĩ tới Tử Thanh Thái Tử, cũng biết vị Kính Vân Nhân Hoàng này là

người cùng một thời đại với Tử Thanh.

Lúc đó, cũng coi là thời đại thịnh thế của Nhân tộc đời sau.

Hồi lâu, Hứa Thanh tiếp tục cất bước, nhìn thấy Thánh Thiên Nhân Hoàng,

cũng nhìn thấy vị Đông Thắng Nhân Hoàng thích làm lớn thích công to, làm

mất nửa giang sơn Nhân tộc kia.

Hình ảnh mấy vị Nhân Hoàng này đăng cơ, có mức độ hạo hãn khác nhau.

Đáng kinh ngạc nhất chính là Đông Thắng Nhân Hoàng, trong hình ảnh có thể

thấy được Thiên Vương sừng sững, Chủ tể nhiều vị, thanh thế to lớn, khí vận

cực kỳ nồng đậm.

Nhân tộc khi đó có nội tình rất kinh khủng, dư uy của Cổ hoàng vẫn còn.

Lại nhìn cảnh Huyền Chiến đăng cơ... Cảm giác Nhân tộc xuống dốc, vô

cùng rõ ràng.

Mà từng cảnh tượng ấy, phảng phất hóa thành dòng sông lịch sử, chảy xuôi

trước mặt Hứa Thanh, mượn nhờ bích hoạ, chiếu ra ánh sáng Nhân tộc sau khi

Huyền U Cổ hoàng rời đi.

“Như vậy, Huyền U Cổ hoàng trước Đông Thắng Nhân Hoàng đâu...”

Đáy lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng. Hắn tiếp tục đi vòng quanh vách

tường miếu thờ, cho đến khi một hình cảnh vượt xa tất cả Nhân Hoàng hậu thế,

xuất hiện trong mắt Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc