Hứa Thanh theo bản năng lui ra phía sau vài bước, Thiên Cẩu do đội trưởng
huyễn hóa ra phát ra một tiếng gào thét, toàn bộ miếu thờ rung chuyển rung
động lắc lư, lại nhanh chóng tiêu tán, cho đến khi thân ảnh đội trưởng lại hiển lộ
ra, y dùng một tay gỡ chiếc mặt nạ xuống.
Quá trình lấy xuống cũng không phải quá thuận lợi, có thể trông thấy vô số
tia màu đỏ nối giữa mặt nạ cùng với gương mặt đội trưởng.
Phải dùng khí lực nhất định, đội trưởng mới kéo được chiếc mặt nạ này ra
được.
Nhưng y cũng không khẩn trương chút nào, ngược lại thần sắc lộ ra vẻ kích
động cùng vui mừng.
"Sư tôn, Tiên Thuật này thật hoàn mỹ, kèm theo một cái không gian trữ vật,
đồ vật nuốt vào nếu không thể tiêu hóa, còn có thể giữ lại, vô cùng thích hợp
với ta!"
Hứa Thanh nghe vậy, sâu sắc chấp nhận nhẹ gật đầu.
Thất gia cũng cười.
"Hoàn toàn chính xác, rất thích hợp với ngươi."
Nói xong, Thất gia giơ tay phải lên trảo một cái về phía trên miếu thờ, lại có
một chiếc mặt nạ da người lập tức bị lão thu lấy.
Đây là một cái da mặt lão đầu, mang theo đau khổ và đầy nếp nhăn trên mặt,
khác biệt cùng Tiên Thuật Thiên Cẩu lúc trước, chiếc mặt nạ da người này nằm
ở trong tay cũng Thất gia không vùng vẫy hay tản ra chút ác niệm nào.
Nó im lặng, lờ mờ có một tiếng thở dài, vang vọng bốn phương.
Sau khi Thất gia cảm ứng một chút, khẽ lắc đầu.
"Lão Tứ, mặt nạ Thiên Cẩu của sư huynh ngươi cùng với chiếc mặt nạ này,
là những mặt nạ bậc cao nhất ở nơi đây rồi, nhưng đáng tiếc chiếc mặt nạ này
không phải rất thích hợp với ngươi, có chút tiếc nuối, ta có thể đổi cho ngươi
một cái khác, nhưng những thứ khác, giai vị đều không cao bằng hai cái này."
Hứa Thanh nghe vậy, nhìn tấm mặt nạ da người kia.
"Sư tôn, đạo Tiên Thuật này là?"
"Từ Bi."
Thất gia thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía những chiếc mặt nạ khác, vừa nghĩ
tới lão Đại có chỗ tốt như vậy, mà lão Tứ nếu kém hơn thì lão tổng cảm thấy
không ổn.
Đội trưởng nghe vậy, tiến lên đưa mặt nạ Thiên Cẩu trong tay cho Hứa
Thanh.
"Cái này cho ngươi, ha ha, tiểu sư đệ, đạo Tiên Thuật này mặc dù không tệ,
nhưng đối với sư huynh ta mà nói, cũng không có trọng dụng gì.”
Hứa Thanh biết rõ đây chính là hảo ý của đội trưởng, đáy lòng ấm áp, nhã
nhặn từ chối, sau đó nhìn về phía sư tôn, nhẹ giọng mở miệng.
"Sư tôn, hiệu dụng cụ thể của Tiên Thuật Từ Bi là gì?"
"Người đeo mặt nạ da người này lên, triển khai Tiên Thuật Từ Bi, có thể
chia sẻ và thừa nhận một nửa tổn thương cùng đau khổ, giúp cho người trong
tầm mắt của mình."
Thất gia giải thích xong, tiếp tục tìm kiếm những chiếc mặt nạ da người
khác, muốn tìm một cái Tiên Thuật thích hợp với Hứa Thanh.
Đội trưởng nghe xong, nở nụ cười.
"Sư tôn, còn chọn cái gì nữa, cái mặt nạ Từ Bi này rất thích hợp ta đó nha, ta
làm người cũng rất từ bi."
Thất gia không có nghe mấy lời này của đội trưởng, nhưng lão cũng biết tốc
độ khôi phục thân thể của người đại đệ tử này, cũng biết sư huynh đệ bọn họ
ngày bình thường mặc dù đào hầm chôn hố lẫn nhau, nhưng cảm tình rất sâu.
Vì vậy đang muốn mở miệng, nhưng Hứa Thanh bỗng nhiên truyền ra lời
nói.
"Sư tôn, thật ra Tiên Thuật này thích hợp với ta hơn."
"Tiểu Thanh, ngươi từ bi?" Đội trưởng kinh ngạc.
Thất gia cũng lộ ra tò mò.
"Ta có người bằng hữu, nó rất từ bi." Biểu cảm Hứa Thanh nghiêm túc, lại
bổ sung một câu.
"Bộ dáng của nó cũng rất thích hợp." Hứa Thanh nói xong, nhà tù 132 khu
Đinh trong cơ thể chấn động, cái đầu vô cùng buồn chán giống như kiếp này
không con gì lưu luyến nháy mắt tan biến, bị Hứa Thanh chuyển ra ngoài Thiên
Cung, ném xuống đất.
Đột nhiên bị lôi ra từ trong Thiên Cung, lại bị ném xuống đất, cái đầu lăn
vài cái, có chút lờ mờ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Không đợi nó nhìn rõ bốn phía, Hứa Thanh nhấc chân, rặc rặc một tiếng đạp
lên, đạp vỡ nát.
Đội trưởng và Thất gia đều tương tự lờ mờ.
"Bằng hữu của ngươi?" Đội trưởng liếc mắt nhìn đống máu trên mặt đất.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, lúc này đống máu thịt kia liền nhanh hội tụ, cái đầu
rất nhanh lần nữa xuất hiện, nó vẻ mặt buồn rười rượi, nhìn Hứa Thanh và kêu
rên một tiếng.
"Đại nhân, đại nhân, ta đã sai ở đâu rồi ạ, hôm nay ta không chửi cũng
không mắng ngươi cơ mà."
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, phất tay đưa vào bên trong Thiên Cung, sau
đó ngẩng đầu nhìn đội trưởng và sư tôn thần sắc cổ quái, biểu cảm rất nghiêm
túc mở miệng.
"Nó chính là bằng hữu của ta, rất từ bi."
Đội trưởng trừng mắt nhìn, Thất gia ho khan một tiếng, đưa chiếc mặt nạ Từ
Bi trong tay cho Hứa Thanh.
"Nếu như là bằng hữu của lão Tứ từ bi như vậy, vậy đích xác là rất thích
hợp!"
Hứa Thanh tiếp nhận mặt nạ da người, suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói.
"Sư tôn, ta còn có mấy người bằng hữu, cũng đều từ bi, nếu như nơi đây
một người chỉ có thể thu được một lần, như vậy phải chăng chúng nó cũng có
thể thu được Tiên Thuật Từ Bi cùng loại cho riêng mình ở trong này?"
Đề nghị của Hứa Thanh, sau khi đội trưởng nghe thấy ánh mắt liền sáng lên.
Thất gia thì trầm ngâm, sau một lúc lâu hắn nhìn những gương mặt chung
quanh, cuối cùng lắc đầu.
"Căn cứ kinh nghiệm mà vi sư đã trải qua trong nhiều năm, sau cùng tổng
kết ra được, bất cứ chuyện gì, hăng quá hoá dở."
"Nhất là Tiên Thuật này, mỗi một đạo đều ẩn chứa đại nhân quả, vả lại
phương thức hình thành quỷ dị, phương pháp nguyền rủa khó lường, không nên
tuỳ tiện thu quá nhiều."
"Tuy những người bằng hữu kia của ngươi mỗi một vị đều bắt lại một cái,
nhưng cuối cùng cũng đều hội tụ nhân quả ở trên người lão Tứ ngươi."
"Nhất là những thứ kia cũng không phải là nhân tộc, sau khi thu được phải
chăng có cho ngươi nhân quả càng lớn, hay là khởi động những nguyền rủa ẩn
tàng khác hay không, hết thảy đều không biết."
"Cho nên vi sư đề nghị, đợi đến khi đi địa phương đồng dạng, các ngươi có
thể dẫn dắt người nhìn không vừa mắt, lấy phương pháp cùng loại nếm thử
trước một chút, nếu như đối phương không chết, đằng sau cũng không có tai
họa bất ngờ gì, các ngươi lại đi ra tay giành lấy, như vậy sẽ an toàn hơn."
"Cho dù không đoạt, sau khi thử nghiệm thấy an toàn, các ngươi lấy phương
pháp cùng loại cũng được, dẫu sao Tiên Thuật điện cũng sẽ không chạy mất, mà
hành cung cũng không phải chỉ có một tòa này."
Thất gia làm việc luôn luôn rất thận trọng, điểm này Hứa Thanh đã từng
biết, giờ phút này nghe lời lão nói lại càng thêm nhận thức, cảm thấy mình lại
học được thêm một chút.
Đội trường có chút tiếc nuối, không dám phản bác, nhưng mà đáy lòng lại
có chút cảm thấy lão đầu tử tuổi tác càng lớn, lá gan càng nhỏ.