QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lúc đám người Hứa Thanh đến, trận pháp Hoàng Đô đã bị kích hoạt thành

trạng thái dò xét, tuy có thành phần trùng hợp, nhưng khả năng lớn hơn là như

Nhị Ngưu nói, là do người khác cố ý.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Ngay khi đám người Hứa Thanh bước chân ra khỏi trận pháp Hoàng Đô,

trong vòng trong Hoàng Đô, có người đang cười giễu ở nơi ẩn nấp, đồng thời

còn có rất nhiều thế lực Hoàng Đô đều đang quan sát.

Đối với bọn họ, đám người Hứa Thanh tới từ quận Phong Hải rất xa lạ,

nhưng bối cảnh lại khiếp người, bọn họ chủ yếu tìm hiểu đám người Hứa Thanh

từ tình báo và tin tức.

Chưa từng tiếp xúc trực tiếp.

Mà ở Hoàng Đô rắc rối phức tạp, lòng người khó phân, khiến bọn họ không

thể dễ dàng tiếp xúc với người lạ.

Cho nên quan sát là lựa chọn hiện giờ của phần đông thế lực ở Hoàng Đô.

Bọn họ thích thú nhìn người khác ra tay dò xét, rồi từ đó phán đoán chuyện

bản thân phải làm tiếp theo.

Dù sao thế giới này không chỉ có đen trắng, lập trường, lợi ích, đều quyết

định phương hướng hành động, thân phận bạn thù, cũng sẽ chuyển biến theo nội

tâm.

Trong quá trình chuyển biến, có lúc chớp nhoáng, có lúc thong thả, mọi thứ

đều dựa theo nhu cầu.

Nhân tộc như thế, vạn tộc khác cũng đều vậy, đây là biểu hiện của lòng

người phức tạp, cũng là yếu tố xã hội vừa tự nhiên vừa đầy đủ.

Mà trong cái nhìn chăm chú của các phương, trên mặt của Nhị Ngưu bên

ngoài trận pháp lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh.

“Tiểu sư đệ, ngươi thấy thế nào?”

Sắc mặt Hứa Thanh như thường, nhìn trận pháp phía trước, trầm giọng.

“Nếu đã có người muốn nhìn, vậy thì cho bọn họ xem đi.”

Nói xong, Hứa Thanh cất bước đi về phía trước trận pháp.

Hắn rất tự tin với thuỷ tinh màu tím của mình, dù là Cổ Linh Hoàng hay là

Xích Mẫu, đều chưa từng cảm nhận được thủy tinh màu tím ở trong cơ thể hắn,

chứ đừng nói đến trận pháp.

Mà ngoại trừ thủy tinh màu tím, Hứa Thanh cũng không có gì cần che giấu

cả.

Lúc này hắn bước đi, khoảnh khắc cơ thể bước vào phạm vi của trận pháp,

trận pháp dao động, bao phủ quanh hắn, bắt đầu… dò xét.

Mà lực lượng dò xét chỉ vừa phát tác, trận pháp đã lập tức gợn sóng, xuất

hiện ánh sáng xanh rực rỡ bao phủ tám hướng.

Màu xanh đại diện cho trận pháp đã tăng lên mức độ nhất định.

Hứa Thanh có thể cảm nhận được thay đổi của trận pháp, đến từ cơ thể Thần

Linh của hắn, rõ ràng cơ thể của mình đã kích thích không nhỏ đến trận pháp.

Trong Hoàng Đô, các phương thế lực quan sát nơi này như có suy tư, mà

khoảnh khắc tiếp theo, tinh thần của bọn họ xuất hiện gợn sóng rất nhỏ.

Bởi vì Hứa Thanh tiến về phía trước, dò xét ngày càng tăng, màu sắc của

trận pháp bao phủ Hoàng Đô lại lần nữa thay đổi, từ xanh biến thành vàng.

Trận pháp lại tăng lên vù vù!

Lần này, Hứa Thanh như có thể cảm nhận được ngọn nguồn, đó là do Thần

Tàng của hắn, mà sau lưng hắn, giờ phút này Thần Tàng biến hóa, vặn vẹo

trong trận pháp.

Nếu chỉ vì vậy, thật ra vẫn còn tốt chán, ánh sáng màu vàng của trận pháp

tuy không xuất hiện nhiều, nhưng quyền quý cùng với các phương của Hoàng

Đô vẫn có thể chấp nhận.

Nhưng chớp mắt, tâm trạng của bọn họ lại thay đổi, chỉ thấy trên thắt lưng

của Hứa Thanh treo một quả cầu, lúc này dưới sự dò xét của trận pháp, dường

như nó bị kích thích, tự nổi lên.

Ánh sáng lóng lánh lộng lẫy!

Mà nó nổi lên cùng với bộc phát ánh sáng lập tức khiến trận pháp của

Hoàng Đô truyền ra tiếng rít sắc bén, đầy cấp bách, quanh quẩn tám hướng,

đồng thời cũng khiến người xem của các phương đề cao cảnh giác.

Màu sắc của trận pháp từ vàng biến thành cam!

Đó là tiếng báo động mãnh liệt, đại diện cho nguy cơ, đại diện cho hung

hiểm!

Công chúa An Hải ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, nhìn Hứa Thanh đi

vào trận pháp, tinh thần của nàng quay cuồng.

“Hắn quả thật có Thự Quang Chi Dương!”

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, Hứa Thanh lại bước ra một bước, huyết

nhục Xích Mẫu trên thân hắn toả ra ánh sáng màu đỏ đậm từ trong Thần Tàng,

trong túi trữ vật.

Huyết quang chiếu thẳng lên trời, khí tức Thần Linh bao phủ thiên địa, tác

động trận pháp khiến trận pháp hoàn toàn bộc phát, trong lúc quay cuồng kịch

liệt, toàn bộ Hắc Tháp đều chấn động, ánh sáng của trận pháp hoàn toàn biến

thành màu đỏ!

Màu đỏ báo động!

Giờ phút này, thế lực các phương trong Hoàng Đô đều ngưng lại, mà người

ẩn nấp sắp xếp mọi thứ phía sau cũng rất nghiêm túc.

“Huyết nhục Xích Mẫu!”

“Nghe đồn hắn chỉ là giúp đỡ, tham gia là lời nói vô căn cứ, hiện giờ xem ra

rõ ràng không phải là như vậy!”

“Hắn chẳng những tham gia tàn sát Xích Mẫu, mà còn có được huyết nhục!”

Trong lúc các phương chấn động, huyết nhục Xích Mẫu cùng với Thái

Dương viễn cổ đồng thời bị kích thích, khiến giữa bọn nó xuất hiện xu thế dung

hợp nhất định.

Xu thế này không đơn giản là một thêm một…

Cho nên trong chớp mắt, màu sắc của trận pháp Hoàng Đô, trực tiếp chuyển

từ đỏ thành đen!!!

Toàn bộ đại địa của Hoàng Đô, đều chấn động, phòng ngự đến từ trung tâm

của Nhân tộc cũng lập tức triển khai toàn diện vào giờ phút này, thậm chí có cả

chuông cổ xưa vang khắp Hoàng Đô.

Keng… keng… keng…

Từng tiếng chuông cổ xưa quanh quẩn thiên địa, chấn động lòng người,

ngày càng dồn dập, mà giờ phút này, thế lực khắp Hoàng Đô đều nháo nhào.

Có từng luồng khí tức đáng sợ bộc phát trong Hoàng Đô, khoá chặt nơi đây.

Đội trưởng cũng hoảng sợ, đám người đến từ quận Phong Hải đều bày ra vẻ

mặt nghiêm trọng, ý khắc nghiệt bộc phát, trong mắt của Lý Vân Sơn lộ ra vẻ

lạnh lùng, đôi mắt phượng của Tử Huyền loé lên ánh sáng lờ mờ, nhìn về phía

tinh cầu Cổ Hoàng.

Lúc này, mây mù trên tinh cầu Cổ Hoàng có dấu hiệu chảy xuôi mà không

ai có thể tra ra.

Đội trưởng nhìn thấy hạo kiếp hết sức căng thẳng, thì bỗng nhiên hét lên.

“Vực tôn của Thánh Lan đại vực của ta tuân Hoàng mệnh tới nơi này, các

ngươi dùng trận pháp sỉ nhục, còn ép vực tôn tự bộc phát nội hàm bản thân, đây

là có ý gì!”

“Lẽ nào sắp phân ly Thánh Lan và Hoàng Đô đại vực, khiến Nhân tộc ta

chia rẽ, đúng là… tâm địa xấu xa!”

Người ẩn nấp phía sau mọi chuyện thay đổi sắc mặt, quả thật là bọn họ

muốn dò xét thêm về Hứa Thanh, nhưng kết quả khiến bọn họ nhận ra chuyện

này quá lớn!

Tới mức bọn họ không cách nào gánh vác được.

Bọn họ chỉ muốn ra uy với Hứa Thanh, không ngờ lại gây ra gió bão ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc