QUANG ÂM CHI NGOẠI


Tên thiếu niên dừng lại, không có đặt bước chân xuống, mà thả lại tại chỗ, sau đó quay đầu nhìn mọi người trong đội 6, sau khi im lặng thời gian mấy cái hô hấp, đội viên đội 3 cũng lần lượt chạy tới trong màn sương mù.

Bầu không khí của song phương rất là căng thẳng, tên thiếu niên người cá này cười lạnh, quay lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, sát cơ vẫn như trước tồn tại.

- Ngươi tạm thời nhặt được cái mạng, nhưng chuyện này ta nhớ kỹ rồi.

Nói xong, gã hất tay áo lên, dẫn người rời đi.

Ánh mắt Hứa Thanh thu liễm lại, đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh không nói gì.

- Làm tốt lắm.

Khi tên thiếu niên nhân ngư đi rồi, đội trường đội 6 tươi cười đi đến bên người Hứa Thanh, dạo quanh hắn một vòng, lại nhìn cái đầu người trong tay hắn, mở miệng nói.

Sau đó đưa cho Hứa Thanh một quả táo.

- Đây, mời ngươi ăn.


Hứa Thanh tay trái tiếp nhận, đặt quả táo vào trong miệng cắn một cái, mùi vị của nó vẫn ngọt ngào như trước, duy chỉ có nhiều hơn mùi máu tươi trong miệng, lẫn lộn cùng một chỗ, sau khi bị Hứa Thanh nuốt xuống, hắn ngẩng đầu liếc mắt về phía thiếu niên nhân ngư tộc đi xa.

Đội viên đội 6 ở bốn phía giờ phút này nhao nhao phấn khởi.

- Đội trưởng gi3t chết một tên đầu sỏ bên địch, Hứa Thanh cũng gi3t chết một tên, lần này chúng ta phát tài rồi!
- 20 linh thạch làm làm vốn, ha ha, một chuyến này rất đáng giá!
- Hứa Thanh, những người ngươi giết, đầu của chúng đã được chúng ta cầm chắc giúp giúp ngươi rồi, Dạ Cưu do ngươi giết rất dễ phân biệt, bị cắt cổ sẽ là của ngươi.

Nhìn những đội viên ngày bình thường lạnh lùng với nhau, hôm nay khó được vui vẻ chân thành như vậy, cái loại cảm giác đoàn đội này làm cho đội trưởng rất hài lòng, hình như đã quên mất mấy người tử vong, vung tay lên.

- Thu đội!
Một đoàn người trong tiếng đàm tiếu mang theo chiến lợi phẩm của mình, rời khỏi trang viên, ở trong bóng đêm đi về phía Bộ Hung ti, đội viên trên đường đi, ánh mắt nhìn Hứa Thanh cũng mang theo một chút tôn kính.

Không phải là người nào cũng có thể giống như đội trưởng có thực lực đánh chết tên đầu sỏ bên địch, cũng không phải là người nào cũng dám đi tranh đoạt công lao cùng đội trưởng đội khác.

Cho nên, bất kể công của ai đều không trọng yếu, có thể nắm đầu người tới tay thì đã nói rõ rằng Hứa Thanh cường hãn.

Hứa Thanh có thói quen đi ở phía sau, mà đội trưởng cũng đi chậm vài bước, đi ngay bên cạnh Hứa Thanh, đưa cho hắn một cái phù bảo màu lam, cái kia là đồ mà tên đầu sỏ Dạ Cưu bên địch ném ra trước khi tử vong, sau khi nổ liền huyễn hóa ra một bàn tay công kích Hứa Thanh.

Theo người kia tử vong, cái phù bảo này đã trở thành chiến lợi phẩm, nhưng bên trên cũng đã tàn phá rất nhiều, nhìn vào có vẻ chỉ có thể tái sử dụng một hoặc hai lần.

- Cầm lấy đi, đây là ngươi nên được.

Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn, lặng lẽ tiếp nhận, nhìn về phía đội trưởng, mà giờ khắc này biểu cảm của đội trưởng cũng rất thâm ý sâu sắc.

- Vừa rồi, là ta tới sớm sao?
Hứa Thanh không nói chuyện.

- Chỗ đó có quá nhiều người, không phải chỉ có người của Bộ Hung ti, mà có che giấu hộ pháp ngoại tộc.


Mặc dù không phải là không thể giết được, nhưng dù sao người ta cũng là minh hữu, tuy rằng nhân ngư tộc thường có phản cốt, nghe nói nhiều năm trước muốn làm loạn bị đám lão già trên núi phát hiện, vì vậy đã mượn thi đấu trấn áp một chút, nhưng dù sao vẫn đang là quan hệ minh hữu, không tiện trực tiếp động thủ nha.

- Con cá kia, cũng không biết làm mấy chuyện gì đó, thỉnh thoảng thích một mình bỏ qua toàn bộ hộ pháp trong tộc, tự mình ra ngoài!
Nụ cười của Đội trưởng như ánh mặt trời vậy.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, thu hồi quỷ thủ phù, từ trong túi da xuất ra hai quả lê, đưa một quả cho đội trưởng, một quả thì tự mình ăn, đột nhiên hỏi.

- Đội trưởng, kết cấu thân thể của dị tộc có phải khác nhau rất lớn cùng với nhân tộc chúng ta?
Đội trường có chút ít kinh ngạc nhìn quả lê mà Hứa Thanh cho mình, vì vậy nhận lấy, lau vài cái trong tay, nở nụ cười.

- Đúng là có chút khác nhau, ví dụ như độc, rất nhiều độc nhân tộc chúng ta không chịu nổi, nhưng đối với dị tộc mà nói, không có hiệu quả gì, trái lại cũng là như thế, một vài thứ là thuốc bổ đối với nhân tộc, nhưng đối với chúng mà nói, lại như chất độc chí mạng vậy.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, đội trưởng cũng nhìn hắn một cái, cũng không nói tiếp nữa.

Trong khi đi về phía trước, hai mắt Hứa Thanh bình tĩnh, bên trong có một tia lạnh như băng đang nổi lên, bên trong tính cách của hắn có lằn chỉ đỏ, một khi bị đụng chạm, như vậy hắn liền nhất định phải nghĩ hết biện pháp để bóp ch3t mối nguy hiểm, cho dù điều kiện và thực lực không cho phép, nhưng hắn cũng sẽ một mực nhớ kỹ, như khúc xương nghẹn ở cổ họng, không gi3t chết sẽ khó có thể khiến mình cảm thấy bình an.

Lằn chỉ đỏ này chính là sự an toàn tính mệnh của hắn.

Xóm nghèo cũng như thế, doanh địa thập hoang giả cũng là như thế, bây giờ Thất Huyết Đồng này cũng như vậy.

Đối với Hứa Thanh mà nói, thứ khác nhau chính là bên trong nơi này phải càng cẩn thận tìm cơ hội hơn, càng quyết đoán hơn khi ra tay chém giết.


Người thiếu niên nhân ngư tộc kia đã nghiêm trọng chạm đến lằn chỉ đỏ của hắn, so với lão đầu Bản Tuyền Lộ còn nghiêm trọng hơn, đã cùng một mức độ với lão tổ Kim Cương tông.

Cho nên, hắn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng gi3t chết đối phương.

Vì vậy Hứa Thanh trầm mặc, đi theo đội 6 hoàn thành chuyến nhiệm vụ lần này, sau khi tới Bộ Hung ti liền tự rời đi, hắn cũng không lập tức trở về Pháp Chu, mà ẩn thân ở gần Bộ Hung ti, lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên nhân ngư tộc.

Nhưng đối phương không phải một người, Hứa Thanh cẩn thận quan sát, hắn nhìn ra bốn phía mơ hồ có từng tia khí tức che giấu, một tia lớn nhất cho Hứa Thanh cảm giác của Trúc Cơ, khiến cho hắn càng phải cẩn thận.

Đồng thời, trên người thiếu niên này hoàn toàn không có biểu hiện trúng độc.

Hứa Thanh chắc chắn rằng mình đã dùng độc, điều này chứng minh lời của đội trưởng là có đạo lý, hơn nữa bên người đối phương có cường giả bảo vệ, cho nên Hứa Thanh cũng không cưỡng ép đi theo, mà chỉ phán đoán phương hướng đại khái, sau đó quay người rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc