QUANG ÂM CHI NGOẠI

Theo giọng nói của Quận Thừa vang vọng, tâm thần hơn mười vạn tu sĩ

dưới tế đàn dấy lên chấn động cực lớn, về phần phàm tục trong Quận Đô thì đa

phần là mờ mịt, bởi vì rất nhiều lịch sử bọn họ đều không hề biết.

Hứa Thanh cũng phải sau khi trở thành Chấp Kiếm Giả, đi học trong lớp của

Quận Thừa mới biết được sơ lược lịch sử của nhân tộc.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy cuộn phim tóm tắt cả đời của Tử

Thanh Thái Tử ở trong lịch sử.

Giờ phút này giữa không trung, đám người phó Cung chủ ba Cung bốn phía

và Diêu Hầu, thần sắc mỗi người đều riêng phần mình hoảng hốt, ánh mắt nhìn

Quận Thừa hiện ra một tia phức tạp.

Thân phận chân chính của Quận Thừa khiến cho tất cả mọi người ngoài ý

muốn, nhưng hình như cũng là hợp tình hợp lý.

Những năm nay đối phương lấy thân phận Quận Thừa phụ trách chính vụ

cùng với đưa ra đủ loại chính lệnh trong thời kỳ chiến tranh, tất cả đều lộ ra một

cảm giác quen thuộc đối với chính vụ.

Thậm chí nếu như cẩn thận nhớ lại, trong lúc chiến tranh, hết thảy an bài

của Quận Thừa đều vô cùng rõ ràng và trật tự, nếu như bỏ đi vẻ mệt mỏi lộ ra vì

chuyện xưa, có thể thấy được sự thành thạo từ bên trong.

Lại càng không cần phải nói tới việc kiến thiết xây dựng và khôi phục lại

sau khi trải qua chiến tranh.

Toàn bộ mọi việc, dưới từng đạo chính lệnh của Quận Thừa, đều được thực

hành một cách thích đáng, hợp lý.

Thật sự là lão xử lý vô cùng tốt, thậm chí lúc trước trong lòng rất nhiều

người, còn cảm thấy lão càng làm tốt hơn so với lão Quận Trưởng.

Loại năng lực này, không phải là người nào cũng có được, ngoại trừ cần bản

thân quen thuộc đối với chính vụ ra, còn cần có một cái nhìn toàn cục về Phong

Hải Quận.

Cho nên đối với lời nói của Quận Thừa, Hứa Thanh tin tưởng, nhưng cũng

lại có những nghi ngờ khác, tại sao đối phương cũng có thể chuyển thế, lão đã

hiến tế cái gì?

Nhưng, vô luận là như thế nào, những thứ này cũng không thể xóa đi tội

nghiệt mà Quận Thừa phạm phải.

Vô luận là việc độc giết lão Quận Trưởng, hay là làm loạn Phong Hải Quận,

cấu kết Thánh Lan tộc, gián tiếp dẫn đến Cung chủ tử vong, mỗi một việc đều là

nợ máu.

Cho nên rất nhanh, sát cơ đến từ toàn bộ Quận Đô, lần nữa bốc lên.

"Hứa Thanh."

Quận Thừa không có đi để ý tới vô số ánh mắt muốn giết người bốn phía,

cũng không nhìn đám người Diêu Hầu, giờ phút này trong mắt của lão, toàn bộ

Phong Hải Quận chỉ có một mình thân ảnh Hứa Thanh, người mà trước đó lão

vỗn dĩ không để ở trong lòng.

Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, giờ phút này lui ra phía sau vài bước,

y biết rõ, hôm nay, nơi này, Hứa Thanh mới là nhân vật chính.

"Đán án ngươi muốn, ta đã cho ngươi biết rồi, mà ta cũng có một vấn đề,

muốn hỏi ngươi một câu."

Quận Thừa ngóng nhìn Hứa Thanh, bình tĩnh mở miệng.

"Nơi đây, vốn là lãnh địa của ta, ta quay về lấy lại lãnh địa của chính mình,

không hợp lý sao?"

Hứa Thanh lắc đầu.

"Lãnh địa của ngươi, đã bị diệt theo Tử Thanh thượng quốc rồi."

Nói xong, Hứa Thanh nhìn về hơn mười vạn người ở bên dưới tế đàn, nhìn

về phía toàn bộ Quận Đô.

"Phong Hải Quận bây giờ, là nhà của tất cả mọi người ở nơi đây."

Lời của hắn vang vọng thiên địa, trong mắt vô số người lộ ra ánh sáng, trong

lòng vô số người dâng lên nhận thức nhất trí.

Quận Thừa nở nụ cười.

"Vậy tại sao lúc trước chỉ có một mình ngươi đứng ra vậy? Ta nhớ ngươi

không phải là người Phong Hải Quận, ngươi tới từ Nam Hoàng Châu.”

Hứa Thanh trầm mặc, tất cả mọi người cũng đều trầm mặc, thiên địa trầm

mặc.

Những lời này như một kích sấm sét, đánh vào tâm thần Hứa Thanh, hóa

thành từng trận rung động, muốn bao phủ hết thảy, nhưng vẫn có một đạo thân

ảnh nhuộm máu, làm thế nào cũng không thể bị che giấu.

"Có một vị lão nhân, ta rất tôn kính."

"Lão đã chết trận, nhưng trong lòng ta, lão vẫn còn sống."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

Chấp Kiếm Giả bách chiến trên mặt đất liền dâng lên cảm giác bi thương,

bọn họ biết rõ người mà Hứa Thanh nói tới là ai, thân ảnh Cung chủ trước khi

tử vong vẫn thủ hộ Phong Hải Quận, đã sớm trở thành vĩnh hằng trong đầu của

bọn họ.

Thân ảnh kia dung hợp cùng mảnh lưới lớn của pháp bảo Cấm Kỵ, tan vỡ

bên trong khung cảnh băng hàn, là đau đớn cả đời của tất cả tu sĩ sống sót trên

tiền tuyến phía Tây.

Nhất là bốn chữ ‘hộ vệ gia viên’ Cung chủ nói ra trước khi chết, cũng khắc

thật sâu ở trong lòng từng người Chấp Kiếm Giả.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Quận Thừa có chút ngoài ý muốn.

"Nếu không thì sao!" Hứa Thanh bình tĩnh nói.

"Ta cho là ngươi sẽ nói rất nhiều."Quận Thừa nở nụ cười.

Hứa Thanh không nói gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Thân ảnh vị lão nhân bên trong tâm thần của hắn cũng càng lúc càng rõ

ràng.

Thật ra hắn vẫn còn một câu không nói, đó là vị lão nhân kia đã dùng lời nói

và hành động cùng với cái chết để nói cho hắn biết, cái gì mới gọi là Chấp Kiếm

Giả.

Vì vậy Hứa Thanh hít sâu, giọng nói trầm thấp vang vọng thiên địa.

"Chấp Kiếm Giả, chứng cứ vô cùng xác thực, phía dưới Hoàng, đều có thể

trảm."

Lời này vừa ra, thiên địa nổ vang, từng đạo sấm sét đảo qua trên bầu trời,

giờ phút này từng sợi sát khí từ Quận Đô bốc lên, hơn 10 vạn Chấp Kiếm Giả

bách chiến dưới tế đàn, tròng mắt từng người đều đỏ thẫm.

Bọn họ đều biết rõ một câu này.

Mặc dù tu sĩ Ti Luật Cung và Phụng Hành Cung không có lời thề Chấp

Kiếm, nhưng bọn họ cũng đều biết được quyền lợi và chức trách của Chấp

Kiếm Cung.

Không chỉ bọn họ biết rõ, phàm tục Quận Đô cũng tương tự biết rõ.

Giờ khắc này, gió nổi lên.

Gió lớn gào thét, thổi qua thiên địa, cũng thổi qua tất cả mọi người đi ra

khỏi nhà, khiến quần áo mọi người bay phất phới ở trong gió, vận khí trên

người bọn họ cũng bay lên, hợp lại bay về phía Hứa Thanh.

Giờ khắc này, nhân tâm hướng tới!

Giờ khắc này, thiên địa cộng chấn!

Giờ khắc này, vận khí từ bát phương hội tụ đến, ngưng tụ lại ở trên đỉnh đầu

Hứa Thanh, trở thành một cái quan hoàn huy hoàng vô cùng rõ ràng, đến cả

phàm tục cũng có thể nhìn thấy.

Thừa nhận sức nặng của quan hoàn, thêm vận khí gia trì, Thương Long

trong cơ thể Hứa Thanh truyền ra tiếng gào thét, trực tiếp hóa Anh.

Anh này vốn là một thân vận khí, sau khi xuất hiện lại càng tạo ra chấn động

kinh thiên động địa, bầu trời nổ vang, vòng xoáy càng lớn.

Đây là Đạo Anh thứ chín của Hứa Thanh!

Càng có ánh sáng bình minh của Triêu Hà Quang tản ra từ trong cơ thể Hứa

Thanh, rực rỡ bát phương, hình thành Nguyên Anh bảy màu ở bên trong ánh

sáng!

Hào quang của Đạo Anh khiến cho thiên địa biến sắc, tỏa ra tia sáng vạn

trượng.

Đây là Đạo Anh thứ mười!

Bình luận

Truyện đang đọc