QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng tiếp nhận, từ từ nhắm hai mắt, một hơi nuốt vào, sắc mặt rất

nhanh biến thành xanh đen, mắt thấy Hứa Thanh vẫn đang ăn, đáy lòng của y

rên rỉ, cũng tiếp tục ăn.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một lúc lâu sau lúc sắc trời bên ngoài đã

hoàn toàn sáng rõ, ngọc giản truyền âm của Hứa Thanh đột nhiên chấn động,

Hứa Thanh vội vàng cầm lấy, giọng nói trầm thấp của Thất gia truyền ra.

"Các ngươi ở đâu?!"

Nghe giọng nói của Thất gia, đội trưởng nhanh chóng đưa toàn bộ độc dược

trong tay nuốt vào, sau đó bày ra bộ dạng hấp hối, nằm ở nơi đó cố gắng khiến

toàn thân run rẩy.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, thông báo cho sư tôn biết vị trí Kiếm

Các của mình, cũng giơ tay lên mở cửa Kiếm Các ra.

Không lâu sau, thân ảnh Thất gia im hơi lặng tiếng xuất hiện ở ngoài cửa

Kiếm Các, tựa như có một cây bút không nhìn thấy, trực tiếp vẽ ra vậy.

Lão mặt không cảm xúc bước vào Kiếm Các, Hứa Thanh muốn đứng lên

nhưng nhịn không được phun ra một ngụm máu độc, cúi đầu xuống, nhẹ giọng

mở miệng.

"Sư tôn..."

"Giả bộ rất giống, biết lừa gạt sư tôn rồi đúng không? Nhìn độc của ngươi,

đã ăn vài ngày rồi chứ gì, ừm, thái độ coi như còn tốt." Thất gia quét mắt liếc

qua Hứa Thanh, thần sắc hơi trì hoãn.

Đội trưởng nhìn thấy một màn này, nằm ở nơi đó cũng cố gắng vùng vẫy,

bày ra bộ dạng muốn đứng lên, cũng phun ra một ngụm máu độc.

Thất gia cười lạnh, đi qua bên người đội trưởng, nhịn không được đá một

cước, phịch một tiếng, đá đội trưởng từ trạng thái nằm thành ngồi, bờ mông đập

xuống đất.

"Ngươi giả bộ không giống một chút nào, nhìn bộ dạng của ngươi, có lẽ mới

ăn không bao lâu, học theo sư đệ của ngươi?"

"Sư tôn, ta rất nhớ người." Đội trưởng cảm thấy bờ mông đau quá, vì vậy

đáng thương nhìn qua Thất gia.

Hứa Thanh bên cạnh lộ ra biểu cảm đắng chát, muốn nói lại thôi.

Thất gia hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc đội trưởng, lúc ánh mắt nhìn về

phía Hứa Thanh, lần nữa hòa hoãn xuống.

"Lão Tứ, đứa nhỏ này luôn luôn không thích nói dối, việc này ta biết rõ,

nhất định là đại sư huynh của ngươi bức bách, đại sư huynh của ngươi ngựa

quen đường cũ."

Hứa Thanh nghe vậy liền cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng.

"Sư tôn, là ta và đại sư huynh cùng nhau nghĩ đến."

"Đến lúc này vẫn muốn nói đỡ cho đại sư huynh của ngươi." Trong mắt

Thất gia lộ ra một tia khen ngợi, nhanh chóng lấy ra mấy khỏa giải độc đan quý

báu từ trên người, đưa cho Hứa Thanh.

"Nhanh ăn vào sau đó giải độc, cái đứa nhỏ này, chính là quá ngay thẳng."

Nói xong, Thất gia quay đầu, lại hung hăng trừng mắt nhìn đội trưởng.

"Ngươi nhìn ngươi một chút xem, thân là đại sư huynh, lại đi bức bách sư

đệ mình như thế, ngươi muốn gọi ta tới, sao không nói mật hiệu, sư đệ ngươi

nhập môn muộn nên không biết, ngươi còn không biết mật hiệu hả? Trước kia

lúc ta mang ngươi ra ngoài, không dạy ngươi sao?"

"Làm sao, cởi bỏ một đạo phong ấn đã liền đắc ý rồi? Lại ngứa da?"

Đội trưởng run một cái, vội vàng lắc đầu, phát hiện ra Hứa Thanh đang lặng

lẽ nhìn mình, đội trường có chút lúng túng, vội ho một tiếng.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, đưa toàn bộ giải độc đan trong tay vào

miệng, sau đó lấy ra vài cọng dược thảo nuốt vào, độc toàn thân trong chốc lát

hóa giải toàn bộ.

Độc thảo hắn ăn trong hai ngày này, đều là tương sinh tương khắc, thuộc về

một loại hỗn độc, chỉ cần nuốt vào thảo dược mấu chốt, liền có thể giải độc.

Mà đội trưởng bên kia, chỉ ăn vào một loại, vì vậy lúc này vẻ mặt xanh đen.

Chú ý thấy sắc mặt Hứa Thanh nhanh chóng khôi phục, đội trưởng trợn mắt

thật to, vừa muốn mở miệng, nhưng lại bị Thất gia hừ lạnh cắt ngang.

"Được rồi, nói đi, các ngươi chọc phải phiền toái gì, phải lừa gạt vi sư từ xa

tới đây."

Đội trưởng nghe vậy, vừa muốn mở miệng, Thất gia trừng mắt.

"Ngươi câm miệng, nghe ngươi nói chuyện ta lại tức giận!"

Đội trưởng ủy khuất, đáy lòng phiền muộn, thầm nghĩ không phải là mình

cởi bỏ phong ấn rồi dự định lập uy trước mặt tiểu Thanh thôi sao, làm sao lại

biến thành bộ dáng như hiện giờ...

"Lão Tứ, ngươi nói."

Hứa Thanh thần sắc cung kính, nói lại từ đầu tới cuối chuyện mình nói cùng

đội trưởng lúc trước, cẩn thận cáo tri với sư tôn, cũng bao hàm cả việc mình thu

được ngón tay Thần Linh, thân thể được cải tạo.

Đội trưởng cũng lần đầu biết được kỹ càng như vậy, đôi mắt cũng trợn lên.

Thất gia quét mắt nhìn đội trưởng, thần sắc thoạt nhìn như thường, một bộ

dạng chuyện này không để cho lão sinh ra gợn sóng gì, chỉ là mí mắt thỉnh

thoảng không khống chế tốt, hơi giật giật vài cái.

Cho đến khi Hứa Thanh nói xong, Thất gia phong khinh vân đạm, hừ một

tiếng.

"Hai người các ngươi đều là Kim Đan mở Thiên Cung, nhưng lá gan cũng

không nhỏ, lại dám tính kế Thần Linh, cũng may lão Tứ ngươi coi như nhu

thuận, biết rõ nên nói việc này với vi sư."

"Việc này vi sư đã biết, các ngươi không cần phải xen vào nữa, hết thảy cứ

như bình thường, tiến vào Tiên Cấm là được."

Nói xong, Thất gia quay người đi ra bên ngoài, trước khi đi lại hung hăng

trừng mắt liếc đội trưởng, cuối cùng thân ảnh mới chậm rãi mơ hồ, tiêu tán tại

trong thiên địa.

Lúc xuất hiện đã ở bên trong Quận Đô, che giấu khí tức, đồng thời hô hấp

của lão cũng hơi có chút dồn dập, trong lòng sớm đã dấy lên gợn sóng ngập trời,

thì thào nói nhỏ.

"Ta thu nhận một tên quái vật..."

Nói xong, lão lại nhịn không được cười đắc ý, thần sắc mang theo ngạo

nghễ.

"Nhưng ta là sư tôn của hắn!"

Mà giờ khắc này, bên trong Kiếm Các, đội trưởng đang lộ ra vẻ mặt âm u

nhìn Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ, ngươi truyền cho sư tôn tin tức gì, tại sao khi lão nhìn thấy ta

liền một bộ dạng rất là tức giận."

"Đại sư huynh, nguyên lai thật sự có mật hiệu." Hứa Thanh bình tĩnh mở

miệng.

"E hèm, đều là việc nhỏ." Đội trưởng bò dậy, ôm Hứa Thanh rồi móc ra một

hòn đá màu xanh mà Hứa Thanh quen thuộc, nhét vào trên tay Hứa Thanh.

Sau đó nở một nụ cười chân thành, trong mắt có thân tình, nhẹ giọng mở

miệng.

"Tiểu sư đệ, đại sư huynh nói giỡn với ngươi thôi, bây giờ ngươi có cảm

thấy đắng chát cùng bi thương trên chiến trường đã phai nhạt một chút hay

không?"

"Sau khi chúng ta trở về, ta rất lo lắng cho trạng thái của ngươi."

Hứa Thanh sững sờ, nhìn về phía đội trưởng.

Đội trưởng cười nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt mang theo ôn hòa, giờ

phút này bên ngoài ánh nắng ban mai đầu tiên theo cánh cửa rộng mở chiếu vào,

rơi vào trên người đội trưởng, khiến cả người đội trưởng trở nên thật ấm áp.

"Ngươi ấy, việc gì cũng thích giữ ở trong lòng, biểu cảm cũng không có lộ

ra nhiều, nhất là bi thương lại càng là như vậy, thế thì không được."

"Tiểu Thanh à, thật ra ngươi không cô độc, ngươi có lão tổ, có sư tôn, có ta,

có Nhị sư tỷ cùng với cả lão Tam, chúng ta đều quan tâm ngươi, chúng ta là

người một nhà, cho nên ngươi không cần phải giữ mọi chuyện trong lòng, có

thể nói với chúng ta."

"Ta đã từng nói qua với ngươi, kiếp này, chúng ta cùng nhau đồng hành,

những lời này đều rất nghiêm túc, không chỉ chúng ta cùng nhau đồng hành,

người một nhà chúng ta, đều cùng nhau đồng hành!"

Đội trưởng nói khẽ, giờ khắc này y tựa như một người đại ca.

Sắc mặt Hứa Thanh thay đổi, trong lòng dâng lên vô tận ấm áp, lúc này đội

trưởng ho khan một tiếng.

"Cho nên, có thể giải độc cho ta trước hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc