QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nhưng Đội trưởng, lại nhẹ nhõm mở ra như thế.

“Đây là thủ pháp gì?” Hứa Thanh không nhịn được hỏi một câu.

Câu nói này khiến cho Đội trưởng âm thầm ngạo nghễ, vô cùng thoải mái.

“Đại sư huynh của ngươi, sau khi đi tới Hoàng Đô mỗi ngày đều ra ngoài,

không chỉ là dò xét hướng gió. Ta đổi một thân phận, kết giao rất nhiều bạn bè,

nhất là một vị này, rất thần bí.”

“Nhưng ngươi cũng biết tính cách của ta đấy, ta há có thể là người mà ai

cũng đều đến làm quen được, thế là ta cự tuyệt nàng. Nàng lo nghĩ trong lòng,

vì kết bạn cùng ta, đã truyền ta một chiêu này.”

“Không nói chuyện này, ngươi tu luyện xong chứ gì, đi theo ta đi.”

Nói rồi, mặt mũi Đội trưởng tràn đầy vẻ chờ mong, hắn kéo cánh tay Hứa

Thanh.

Hứa Thanh bất đắc dĩ. Thế gian này chỉ có mấy người ít ỏi, là hắn không

cách nào cự tuyệt được. Đại sư huynh là một trong số đó.

“Ngươi lại muốn làm chuyện gì.”

Hứa Thanh đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài.

“Cùng ta đi Tinh Đế Cực Thượng tông một chuyến, trộm đồ vật.” Đội

trưởng hạ giọng mở miệng, lôi kéo Hứa Thanh đến thẳng bên ngoài.

Hứa Thanh dừng bước chân, cự tuyệt, hắn không muốn đi tìm chết.

Đội trưởng mắt thấy như vậy, tằng hắng một tiếng.

“Là phân tông, không phải tổng môn. Không có chuyện gì đâu, kẻ mạnh

nhất bên trong cũng chỉ là Quy Hư. Chúng ta chỉ cần không gióng trống khua

chiêng, khiến tổng môn chú ý, lặng lẽ im ắng thì không sao đâu.”

Hứa Thanh nghĩ nghĩ, lúc này mới đồng ý.

Giữa thiên địa đen nhánh, tiếng gió rít gào, mặt hồ ngoài phủ của Ninh Viêm

gợn sóng, bóng dáng Hứa Thanh và Đội trưởng bay vút qua trên hồ.

“Ta và người bạn thần bí kia đã hẹn rồi, đêm nay đi cấm địa của phân tông

Tinh Đế Cực Thượng tông, lấy đồ vật ra.”

Vừa phi nhanh, Đội trưởng vừa truyền âm, đồng thời tay lấy ra mặt nạ, ném

cho Hứa Thanh.

“Mang lên, đây là đồ ta trộm được từ trong phòng bảo tàng của lão đầu tử

trước khi chúng ta tới Hoàng Đô, có thể che lấp thân phận. Ngươi lại thu liễm

khí tức một chút, trong thời gian ngắn, không ai nhìn ra được chân dung của

chúng ta đâu.”

“Dù sao đêm nay, ta không rõ ràng lai lịch người bạn kia của ta, khả năng

cao là nàng chỉ lợi dụng ta để che giấu tung tích, mà còn có mục đích khác nữa,

nhưng ta cũng quả thật muốn đi cấm địa Tinh Đế một chuyến.”

“Nơi đó cũng có một vật ta muốn, liên quan đến đại sự sau này đấy.”

“Tuy ta không yên lòng nàng, nhưng ta xác định nàng hẳn là không đoán

được thân phận chân chính của ta, cho nên ta gọi Tiểu A Thanh ngươi đi cùng,

ngươi ở bên ngoài trông chừng tiếp ứng cho ta. Lỡ như nàng có tâm làm loạn

đối với ta, chúng ta liền chơi chết nàng!”

“Mặt khác, sau khi ta cùng nàng đi vào, nếu nàng một mình ra trước, ngươi

cũng ngăn cản giúp ta, ta lo lắng sau khi nàng đi trước, sẽ trở tay bán ta.”

Trong mắt Đội trưởng lộ ra một vệt sắc lạnh, Hứa Thanh nghe vậy khẽ gật

đầu, tiếp nhận mặt nạ đeo lên mặt.

Chất liệu của mặt nạ này rất đặc thù, dán lên mặt không có bất cứ cảm giác

khó chịu nào, như liền thành một khối.

Sờ sờ mặt nạ trên mặt, Hứa Thanh tăng tốc tiến lên. Còn về việc giúp Đội

trưởng làm loại chuyện này, hắn cũng không phải làm lần đầu. Giờ phút này hắn

vừa đi theo, đáy lòng vừa suy nghĩ về trường phái Dị Tiên công pháp, đồng thời

nếm thử các kiểu dệt trong đầu.

“Trên lý luận, với sợi hồn thần nguyên của ta bây giờ, là ta có thể dệt ra hình

thái thứ hai…”

“Nhưng ta vẫn còn chưa thể đi đến trình độ tinh vi trong chuyện điều khiển

sợi hồn của trường phái Dị Tiên, phải cần một chút thời gian mới dệt ra được,

khó mà hình thành rất nhanh. Ta cần lần lượt luyện tập mới có thể khống chế

hoàn mỹ, hiển lộ trong nháy mắt.”

“Tuy nhiên, hình thái thứ nhất lại đơn giản hơn rất nhiều, đầy đủ sợi hồn là

ta có thể xếp chồng nó lên trong nháy mắt.”

“Hơn nữa, hình thái cũng có thể thay đổi…”

“Điểm này rất thích hợp cho ta ẩn giấu thân phận của mình trong lúc làm

một vào chuyện ở Hoàng Đô.”

Hứa Thanh suy tư, không ngừng dệt trong thức hải, khí tức cũng có thay

đổi. Đội trưởng ở bên cạnh lập tức phát hiện ra, kinh ngạc liếc mắt nhìn, nhưng

giờ phút này trong lòng hắn có đại sự, cho nên không lập tức hỏi ra.

Cứ như vậy, hai người thừa dịp bóng đêm, ẩn nấp hành tung một đường,

nhanh chóng tiến lên. Sau một canh giờ, cuối cùng bọn họ đi tới hướng tây bắc

của Hoàng Đô.

Nơi đây cách xa khu nội thành, là một nơi vùng núi. Giữa thiên địa đen

nhánh, nơi này bị bông tuyết bao phủ, hoàn toàn mịt mù.

Nhưng bên trong quần sơn có một ngọn núi, như có thể hấp thu ánh sao, tự

sáng lấp lánh, trông vô cùng rõ ràng, bông tuyết xung quanh cũng đều bị khúc

xạ thành bảy màu.

Nơi này chính là sơn môn của một phân tông thuộc Tinh Đế Cực Thượng

tông, trong đó tất nhiên là có càn khôn khác, tồn tại không gian độc lập, mà nơi

này là cửa ngõ ra vào của nó.

“Đến rồi.”

Đội trưởng ngóng nhìn ngọn núi óng ánh kia, lóe người lên đi tới trên một

ngọn núi có hình dạng mào gà gần đó, ngồi xổm xuống, liếm môi một cái, rồi

hắn quay đầu nhìn về Hứa Thanh ở sau lưng.

Hứa Thanh nhắm mắt, đang dệt trong thức hải.

Khí tức tràn ra trên thân hắn không ngừng biến hóa, hoàn toàn khác biệt với

trước kia.

Lại lần nữa cảm nhận được khí tức trên thân Hứa Thanh thay đổi, Đội

trưởng rốt cuộc không nhịn được hỏi ra.

“Tiểu A Thanh, ngươi làm gì vậy. Ta để ngươi thu liễm khí tức, không cho

ngươi thay đổi như thế. Sao ngươi lại làm được, khí tức trên thân lại thay đổi

nhiều như thế, nhất là bây giờ ngươi còn mang mặt nạ, làm ta thấy hơi lạ

lẫm…”

“Gần nhất ta học công pháp mới.”

Hứa Thanh mở mắt ra, không giải thích quá nhiều.

Đội trưởng hiếu kì, đang muốn tiếp tục truy vấn, nhưng vào lúc này, nơi xa

truyền đến tiếng rít rất nhỏ, Đội trưởng và Hứa Thanh đồng thời ngẩng đầu,

nhìn về phía giữa không trung.

Nữ tử này có dáng người xinh xắn, nhưng dung mạo lại rất bình thường,

thân mặc áo bào đen, đạp trên gió tuyết mà đến, xuất hiện phía trước Hứa

Thanh và Đội trưởng. Ánh mắt nàng quét qua trên thân Hứa Thanh, cuối cùng

nhìn về hướng Đội trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc