QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Trương Tam sư huynh cược đúng rồi."

Hứa Thanh nghĩ đến tiền lời sẽ nhận được khi đầu tư vào bến cảng, liền cảm

thấy rất là sung sướng.

Nhưng sự đề phòng của hắn vẫn luôn tồn tại như cũ, dẫu sao thì sự kiện hắn

vừa làm cùng đội trưởng cũng sẽ dẫn tới rất nhiều người tham lam đặt sự chú ý

vào bọn họ.

"Cũng may có đội trưởng ở phía trước, treo thưởng của y cao nhất, muốn

động thủ cũng phải động thủ với y trước... Mà y lại là người thích khoe mẽ

trước mặt người khác, cho nên ta cũng không cần để lộ thân phận."

Hứa Thanh suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi, sau đó tự gật đầu và đáy lòng

cũng thoáng an ổn lại, chờ mong đội trưởng nhanh trở về.

Sau khi đi về phía trước không lâu, Hứa Thanh đã đến được bến cảng số

176.

Nơi đây cũng đã được tông môn trưng dụng hơn phân nửa, trên mặt biển

đều là những thuyền chở hàng chứa đầy vật tư chiến lược đang chờ phân phó,

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua thì tận đáy lòng cũng phải cảm khái.

Hiện giờ bến cảng số 176 rõ ràng hoàn thiện hơn rất nhiều so với nửa năm

trước, từng con đường đi cũng rất ngay ngắn trật tự, đồng thời cũng có những

cửa hàng lần lượt tới đây khai trương.

Biển người vốn đã như thủy triều ở nơi này, thì bây giờ không chỉ nhiều hơn

gấp mười lần.

Càng bởi vì do ba cảng hợp thành một cho nên phạm vi rất lớn, dòng người

cũng gia tăng khiến cho số lượng cửa hàng cùng chủng loại cũng càng ngày

càng phong phú.

Hứa Thanh đi nhanh suốt một đường, sau khi đưa mắt nhìn qua sự phồn

vinh nơi đây thì đi tới Vận Chuyển ti của bến cảng số 176.

Hắn cũng không lập tức đi vào, mà lấy ra ngọc giản truyền âm cho Trương

Tam.

Trong nháy mắt tiếp theo, bên trong Vận Chuyển ti liền có một đạo thân ảnh

lao ra nhanh chóng, chính là Trương Tam.

"Hứa..."

Người còn chưa tới, giọng nói của Trương Tam liền mang theo sự kích động

truyền ra.

Nhưng gã cũng biết giữ chừng mực, cố nhịn không nói ra một chữ sau,

nhanh chóng nuốt một chữ sau xuống một cái ực như nuốt một ngụm nước bọt

lớn vậy.

Chỉ trong chớp mắt liền lao đến phía Hứa Thanh, rõ ràng thấy được gã đang

vô cùng hưng phấn, lập tức kéo Hứa Thanh vào một nhà kho của Vận Chuyển

ti.

Vừa đi vào, Trương Tam liền lập tức phấn khởi mở miệng nói.

"Lần này ngươi và đội trưởng nổi danh rồi!! "

"Là đội trưởng làm." Hứa Thanh lập tức mở miệng sửa lại.

"Hai người các ngươi cũng quá điên cuồng, vậy mà đi tới tổ địa Hải Thi tộc,

còn hủy cả cái mũi Thánh vật của người ta, khiến cho Tượng Thần Tổ Thi của

Hải Thi tộc cũng không thể khôi phục, nghe nói từ đó về sau liền trở thành một

thánh vật không có mũi!"

Thần sắc Trương Tam lộ ra vẻ hưng phấn.

"Đây cũng là đội trưởng làm!" Hứa Thanh vội vàng nói.

"Việc này quá điên rồi, ta nghe nói Hải Thi tộc ở tiền tuyến cũng phát điên,

thậm chí cao tầng Hải Thi tộc còn truyền lời tới đám người lão tổ, nói muốn thu

về cái mũi nhưng bị lão tổ trực tiếp cự tuyệt."

"Đội trưởng quá điên, ta cũng chỉ là bị liên lụy, ngươi cũng biết rồi đấy, đây

đều là đội trưởng làm." Hứa Thanh hít một hơi nói.

Giờ phút này tâm tình chấn động của Trương Tam cũng đã bình ổn rất

nhiều, vừa nhìn Hứa Thanh thì hai mắt liền sáng lên, vội vàng thấp giọng nói

tiếp.

"Hứa Thanh, cái mũi kia vẫn còn đấy chứ, lấy ra cho ta xem một chút."

"Vẫn còn, nhưng mà sau khi rời khỏi Hải Thi tộc thì trở thành một hòn đá

bình thường, không có chỗ nào kỳ dị."

Hứa Thanh có chút tiếc nuối, hắn lấy cái mũi ra… oanh một tiếng đặt ở một

bên.

Cái mũi này rất lớn, khoảng chừng hơn mười trượng, toàn thân màu xám,

mặc dù bên trên không có bất kỳ tia khí tức nào tràn ra, nhưng lại mang theo

một cỗ cảm giác mãng hoang.

Nhất là phía trên có vô số lỗ nhỏ như tổ ong, giống như hòn đá bị bão cát

thổi qua bao nhiêu năm tháng.

"Hơi nhẹ!"

Trương Tam vội vàng kinh hô, nhanh chóng đi dạo một vòng quanh cái mũi,

sờ tới sờ lui thì tia sáng trong mắt càng lúc càng mãnh liệt hơn, cuối cùng gã

nhìn về phía Hứa Thanh nói.

"Hứa Thanh, ai nói cái mũi này không kỳ dị, đây chính là tượng thần của

Hải Thi tộc đó nha, là vật mà bây toàn bộ Hải Thi tộc giờ đều vô cùng khao

khát lấy về, bởi vì đây là tôn nghiêm của bọn họ đấy."

Mặt mày Trương Tam vô cùng hớn hở.

"Ta có một kế hoạch, ta chuẩn bị xây dựng một cái nhà bảo tàng thật lớn ở

bên trong bến cảng của chúng ta, sau đó trưng bày cái mũi mà ngươi và đội

trưởng lấy được vào bên trong."

"Chỉ cần có cái nhà bảo tàng này, ta đảm bảo với ngươi nhé, cái bến cảng

này của chúng ta liền phất lên đến độ hoàn toàn vô địch!"

"Chúng ta cũng không cần phái người tới phòng thủ, mà tự tông môn sẽ đến

giúp, cũng sẽ tận lực tuyên truyền cho chúng ta, nhất định thanh danh của chúng

ta ở các cảng sẽ càng lúc càng lớn, sẽ có vô số người đến đây tham quan, trở

thành cảng đệ nhất cũng ở trong tầm tay."

"Mà nhờ có cái mũi tượng thần của Hải Thi tộc này, những cửa hàng trên

đường ở bến cảng của chúng ta sẽ càng trở nên đáng giá hơn nữa, chúng ta sẽ

càng kiếm lớn hơn nữa!! "

Hứa Thanh lắng nghe thì trong ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn vẻ mặt

hưng phấn của Trương Tam, đáy lòng của hắn rất là khâm phục đối với khứu

giác của Trương Tam trên phương diện thương nghiệp.

Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền đồng ý kiến giải này của Trương

Tam.

Nói xong chuyện này, Hứa Thanh chần chờ một chút rồi nhẹ giọng mở

miệng.

"Trương Tam sư huynh, Pháp Thuyền của ta..."

Trương Tam nhu hòa sờ lên cái mũi của tượng Thần, bộ dáng vừa lòng thoả

ý.

Ngay khi nghe được câu nói của Hứa Thanh, gã liền ngẩng đầu nở nụ cười,

một bộ dạng …ta đã biết từ sớm.

"Lấy ra đi, từ sớm ta đã đoán được lần này ngươi trở về thì nhất định Pháp

Thuyền sẽ bị hư hỏng, bây giờ tài chính của bến cảng chúng ta rất là hùng hậu,

bất luận dạng tổn thương gì ta cũng sẽ sửa chữa lại hoàn hảo như lúc ban đầu

cho ngươi."

"Làm phiền Trương Tam sư huynh rồi, tốt nhất nên luyện chế lại giúp ta

mau một chút, đa tạ!"

Hứa Thanh nghe vậy liền chắp tay với Trương Tam, sau đó liền xoay người

muốn rời khỏi.

"Hả? Pháp Thuyền đâu, ngươi không đưa Pháp Thuyền cho ta hả, không

đưa thì làm sao ta sửa?"

Trương Tam sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Hứa Thanh.

"Không còn." Hứa Thanh nhìn qua Trương Tam.

Nhà kho thoáng cái trở nên an tĩnh.

Trương Tam nhìn Hứa Thanh, ánh mắt chậm rãi trợn to.

"Không còn?"

Hứa Thanh gật đầu rất nghiêm túc.

"Không còn."

Bình luận

Truyện đang đọc