QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tôn kính cống hiến của Thái Học Phủ chủ đối với Thái Học trong những

năm gần đây.

Mà phía dưới Nhân Hoàng, có thể thấy được mười bóng dáng, giờ phút này

cũng đều tới tấp đứng lên đáp lễ.

Mỗi một bóng dáng đều tràn ra khí tức kinh thiên, Hứa Thanh chỉ liếc mắt

nhìn, đã cảm nhận rõ ràng, đó là... Dao động của Uẩn Thần.

Thân phận của bọn họ, không cần nói cũng biết.

Thiên Vương Nhân tộc lưu lại Hoàng Đô.

Lễ xong, Nhân Hoàng ngồi ngay ngắn, Thiên Vương cũng vậy.

Cùng lúc đó, Phủ chủ ở giữa không trung Thái Học cúi đầu, rồi hắn thu hồi

ánh mắt, nhìn đạo đài của trường phái Dị Tiên cùng trường phái Dung Thần, lại

nhìn mấy chục vạn học sinh phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười hòa nhã.

“Lão phu đã rất lâu không chủ trì và chứng kiến Thái Học luận đạo.”

“Rất vui mừng, bây giờ bên trong Thái Học của Nhân tộc ta, còn có luận

đạo xuất hiện.”

“Luận đạo, phân thành ba khâu: Thiên đạo luận chính, lòng người luận thật

giả, sớm chiều luận ngày mai.”

“Thắng bại cuối cùng, không quyết định bởi trường phái, mà là các ngươi.”

Thái Học Phủ chủ nhìn học sinh trên mặt đất, chậm rãi mở miệng.

“Mỗi một người trong các ngươi đều có được trí tuệ và lựa chọn của mình,

từ giờ trở đi, điều các ngươi tán đồng trong lòng chính là thắng bại của luận

đạo.”

Lời nói này vừa mới truyền ra, trong chớp mắt tiếp theo đạo đài của trường

phái Dung Thần, trực tiếp có ánh sáng đỏ kinh thiên dâng lên, trực tiếp chui vào

trong bầu trời. Ánh sáng này óng ánh, làm bầu trời nổ vang, khí thế rung động

bát phương.

Ánh đỏ này đến từ trong lòng học sinh phía dưới.

Mà loại quy mô và cao độ này đủ để chứng minh trong lòng học sinh Thái

Học tán thành trường phái Dung Thần.

Trái lại trường phái Dị Tiên... Ánh đỏ cũng có, nhưng chỉ có ba trượng.

Hai bên lập tức phân ra cao thấp, trình độ lại cách xa, kém như trời với vực.

Nhìn một cảnh này, thế lực khắp nơi bên ngoài đều im lặng.

Bên trong Thái Học càng có tiếng ồn ào.

Dưới lớp mặt nạ, lông mày Hứa Thanh cũng nhăn lại.

Thái Học Phủ chủ giữa không trung cũng khẽ lắc đầu, nhưng luận đạo vẫn

phải tiếp tục, thế là giọng nói khàn khàn của hắn vang vọng.

“Hiện tại, Thiên đạo luận chính.”

“Hết thảy trường phái của Nhân tộc ta, trước khi luận đạo, công pháp và tư

tưởng của phái đó cần có sự tán thành của Thiên đạo, mới có tư cách luận đạo.”

“Trong Thiên đạo Vọng Cổ, chín mươi chín Thiên đạo viễn cổ ngủ say,

Nhân tộc ta khó mà cảm giác, nhưng trong một trăm ngàn Thiên đạo lớn nhỏ

của các phương, có ba ngàn Thiên đạo từng cho chúc phúc lúc ban đầu khi đạo

đàn của Thái Học Nhân tộc ta thành lập. Vì vậy khi bày ra trường phái, có thể

làm ba ngàn Thiên đạo này cảm giác được.”

“Nếu Thiên đạo không nhận, thì luận đạo không cần tiếp tục, chứng minh

trường phái của các ngươi còn cần điều chỉnh.”

“Cho nên trường phái Dị Tiên và trường phái Dung Thần, các ngươi tự lựa

chọn, có tiến hành hay chăng.”

Trên đạo đài màu đen, phái chủ Dung Thần dưới mặt nạ, truyền ra tiếng

cười thản nhiên.

“Học sinh Dung Thần.”

Hắn vừa nói ra lời này, học sinh trường phái Dung Thần dồn dập tràn ra khí

tức trong thân thể, hội tụ lại với nhau, bay lên, huyễn hóa ra một hư ảnh to lớn

trên màn trời.

Hư ảnh này cao lớn kinh người, ba đầu sáu tay, toàn thân nó do vô số sinh

vật thần tính hợp lại mà thành, nhưng lại liền thành một thể, hình thành khí tức

không gì sánh kịp.

Vặn vẹo tứ phương, mơ hồ thiên địa, giống như Thần linh chân chính.

Theo phái chủ Dung Thần ngẩng đầu, bóng dáng to lớn còn nâng lên tay

phải hướng về bầu trời, bỗng nhiên bóp.

Hư không nổ tung, tiếng vang ầm ầm làm thiên địa rung chuyển, phái chủ

Dung Thần đứng lên, cúi đầu với bầu trời.

“Mời Thiên đạo luận chính.”

Màn trời bị xé nứt, xuất hiện từng khe hở to to nhỏ nhỏ, những khe hở này

lần lượt mở ra, hóa thành từng con mắt tràn ra cảm giác lạnh lùng, nhìn về phía

hư ảnh của trường phái Dung Thần.

“Được.”

“Được.”

“Được.”

Từng âm thanh đại đạo truyền đến từ bát phương.

Trong thời gian ngắn, phần lớn học sinh bên trong Thái Học đều phấn chấn,

thế lực khắp nơi cũng đều ngưng thần, ngay cả Thái Học Phủ chủ cũng đều lộ ra

thâm ý trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Trong ba ngàn Thiên đạo, có hai ngàn một trăm ba mươi bảy Thiên đạo tán

thành, rất tốt!”

Đồng thời, ánh đỏ của đạo đài Dung Thần lại tăng vọt lần nữa, kinh thiên

động địa.

Phái chủ Dung Thần trên đó khom người với Thái Học Phủ chủ, rồi ngồi

xuống, nhìn về phía phái chủ của trường phái Dị Tiên.

Phái chủ của trường phái Dị Tiên im lặng, hồi lâu sau, hắn chỉ có thể kiên trì

đứng dậy, tràn ra khí tức của mình, cúi đầu với bầu trời.

“Mời Thiên đạo luận chính...”

Câu nói này, hắn nói mà rất không có lòng tin.

Trong đám người, Hứa Thanh nhìn một cảnh này, ánh mắt bình tĩnh, ngẩng

đầu nhìn lên bầu trời.

0

Trên bầu trời Thái Học, số lượng con mắt trong từng khe hở to to nhỏ nhỏ,

có ba ngàn.

Những con mắt này chính là Thiên đạo dựa vào khí vận Nhân tộc dẫn dắt

trong sâu xa, chúc phúc cho Thái Học lúc ban đầu khi mới thành lập.

Giờ phút này, theo khí tức của phái chủ của trường phái Dị Tiên tràn ra, vào

thời khắc hắn mở miệng, số lượng lớn sợi hồn xông ra từ trong thân thể hắn

phác hoạ ra một bóng dáng Địa Tử to lớn trên màn trời.

Nó hoàn toàn do sợi hồn dệt ra mà thành, mỗi một chi tiết đều hiện ra trong

cảm giác của Thiên đạo, để Thiên đạo luận chính.

Thế nhưng, dù là khí thế hay uy áp, đều chênh lệch rất xa với thân hình do

vô số học sinh trường phái Dung Thần hội tụ mà thành, giữa hai bên, lập tức

phân ra cao thấp.

Con mắt trong khe hở trên trời đều tràn ra tia lạnh lùng, mà kết cục cũng

không ngoài dự đoán của mọi người. Tuyệt đại đa số con mắt Thiên đạo lựa

chọn khép kín, cuối cùng chỉ có hơn hai mươi con mắt giữ nguyên trạng thái mở

ra.

Âm thanh đại đạo vang vọng cũng giống như thế, nhưng so với khí thế ngập

trời của trường phái Dung Thần lúc trước, thì không cách nào so sánh nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc