Hứa Thanh không khác thường ngày, mặt không cảm xúc, sau khi kiểm tra
từng tên phạm nhân, liền về tới nơi một mực đả tọa, vừa mới ngồi xuống hắn
bỗng nhiên nhướng mày, nhìn khắp nơi một chút.
Hôm nay, hắn không nhìn thấy tiểu nam hài.
Tình huống này có chút khác với ký ức của hắn, mỗi lần hắn đến, tiểu nam
hài đều là người đầu tiên xuất hiện.
"Vận khí đâu rồi?" Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía lồng giam lão tổ
Đan Thanh Tộc.
Lão giả Đan Thanh Tộc nghe vậy cúi đầu, thấp giọng mở miệng.
"Hình như vận khí xảy ra chút vấn đề, đã vài ngày không thấy."
Hứa Thanh nhíu mày, tản cảm giác ra khắp lồng giam, đứng dậy tìm kiếm
trong từng cái lồng giam.
Cuối cùng hắn dừng bước trước một cái góc nhỏ, nhìn thấy tiểu nam hài
đang nằm như hấp hối ở đó.
Trên người tiểu nam hài dính đầy vết dơ bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô
cùng bẩn, thân thể mơ hồ đồng thời cũng hiện ra vẻ suy yếu trước đó chưa từng
có.
Trạng thái của nó thật không tốt, hình như rất đau đớn, đau tới mức thân thể
liên tục run rẩy.
Nhìn thấy Hứa Thanh đi tới, nó miễn cưỡng ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ uể
oải và đôi mắt cũng khó khăn lắm mới hé ra được. Nhưng vẫn lộ ra một nụ cười
về phía Hứa Thanh, cố gắng muốn đứng lên, đi theo hắn để tiếp tục thủ hộ.
Nhưng nó không làm được, cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn qua Hứa
Thanh, hé miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
So sánh với tiểu nam hài hoạt bát ngày xưa, lúc này nó quả thực khiến cho
người ta theo bản năng dâng lên cảm giác thương cảm mãnh liệt.
Sắc mặt Hứa Thanh thay đổi, ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát tiểu
nam hài.
Hắn dần dần nhìn ra, thứ khiến cho tiểu nam hài thống khổ, chính là một
đám hắc khí đang chạy trong cơ thể nó.
Những tia hắc khí kia ảnh hưởng tới tiểu nam hài, cũng đang thay đổi nó.
Lúc này Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương Tông cũng đều huyễn hóa ra ngoài,
kẻ trước tò mò quan sát tiểu nam hài, kẻ sau thì lộ ra thần sắc ngưng trọng.
"Chủ tử, căn cứ phán đoán của ta từ trong sách cổ, ta đại khái có thể đoán ra
tình huống của nó."
Lão tổ Kim Cương Tông thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh nhìn sang.
"Nó đang bị ô nhiễm, chắc nó đã đi tới địa phương không biết nào đó, gặp
một thứ đồ vật không sạch sẽ."
Tiểu nam hài nghe vậy, suy yếu gật đầu.
Lão tổ Kim Cương Tông thấy suy đoán của mình trở thành sự thật, biết thời
điểm biểu hiện của mình đã đến, vì vậy thần sắc nghiêm nghị, cúi đầu về phía
Hứa Thanh.
"Chủ tử, căn cứ kinh nghiệm của ta, hết thảy những thứ không sạch sẽ và tà
vật, đều có thể dùng sấm sét khắc chế, nếu như chủ tử cho phép, tiểu nhân có
thể thử dùng lôi kiếp của bản thân, để tinh lọc ô nhiễm của nó."
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn cũng không biết gì về vận khí, cũng không biết
làm như thế nào để có thể giúp đỡ tiểu nam hài giảm bớt đau đớn, nhưng hắn
nghĩ tới Cung chủ.
"Cung chủ có biết ngươi tồn tại ở đây không?" Hứa Thanh nhẹ giọng mở
miệng.
Tiểu nam hài gật đầu.
"Có biết trạng thái bây giờ của ngươi không?" Hứa Thanh hỏi.
Tiểu nam hài suy yếu, giơ tay lên múa máy một chút, Hứa Thanh nhíu mày,
hắn nhìn không hiểu.
Ảnh Tử đột nhiên mở miệng.
"Hình như nó nói… Cung chủ biết…đã giảm bớt đau khổ cho nó…nghỉ
ngơi, rất nhanh….Khỏi."
Ảnh Tử hiển nhiên từng có kinh nghiệm tương tự ở phương diện này, cho
nên mơ hồ xem hiểu một chút.
Tiểu nam hài nhẹ nhàng gật đầu, thân thể càng thêm vô lực, ánh mắt cũng
chầm chậm muốn nhắm lại.
Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn vẻ mặt khó chịu của tiểu nam hài, hắn cho phép
lão tổ Kim Cương Tông đi thử nghiệm một chút.
Lão tổ Kim Cương Tông nghe vậy lập tức giơ tay lên, lòng bàn tay lập tức
xuất hiện tia chớp màu đỏ, cẩn thận tới gần tiểu nam hài, dẫn một tia lôi kiếp
tràn ra.
Theo tia sấm sét dung nhập, toàn thân tiểu nam hài chấn động, hắc khí trong
cơ thể đúng là đã thiếu đi một tia.
Mắt thấy hữu hiệu, lão tổ Kim Cương Tông gia tăng thêm sấm sét, rất
nhanh, hắc khí trong cơ thể tiểu nam hài không ngừng giảm bớt, mà sự suy yếu
của nó cũng chầm chậm tiêu tán, bắt đầu khôi phục.
Chỉ là phương pháp này cũng không cách nào diệt sạch hắc khí, cho nên
trong cơ thể tiểu nam hài vẫn có một đám hắc khí, không cách nào bị đuổi hết,
vẫn còn đang tràn ra thêm như cũ.
Nhưng cuối cùng đã có thể hóa giải đau đớn cho nó, cho nên rất nhanh tiểu
nam hài liền vui sướng đứng lên, xoay vòng quanh Hứa Thanh, trên mặt lộ ra nụ
cười vui vẻ.
Nhưng nhìn một tia hắc khí trong cơ thể tiểu nam hài, Hứa Thanh cảm thấy
chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhưng nếu như Cung chủ cũng đã phát hiện việc này, vậy đây không phải là
việc mà hắn có thể xử lý.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, vào ngày hôm sau khi Hứa Thanh lần
nữa đến nhà tù 132 khu Đinh, tiểu nam hài đã hoàn toàn khôi phục, hắc khí
trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu tán, lại trở lên vui vẻ như thường ngày.
Hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu, Hứa Thanh cũng bắt đầu như ngày
trước, ban ngày trực nhà tù, đêm muộn thì đi kiếm quân công.
Chỉ là mặc dù quân công không ngừng tăng thêm, nhưng vẫn chênh lệch
không ít với số lượng mà Hứa Thanh cần, cho đến trong đêm ngày hôm nay khi
hắn vừa muốn ra ngoài kiếm quân công, bỗng nhận được truyền âm của Khổng
Tường Long.
"Hứa Thanh, ngươi tới Kiếm Các đi, ta tới đó tìm ngươi, quân công nhiệm
vụ lần trước đã được phát rồi."
Tinh thần Hứa Thanh chấn động.
Rất nhanh hắn đứng ở cửa Kiếm Các, nhìn thấy Khổng Tường Long bay tới
từ Chấp Kiếm Cung.
Trông thấy Hứa Thanh, Khổng Tường Long cười ha ha, trực tiếp ném cho
Hứa Thanh một túi trữ vật.
"Bên trong có hai vật phẩm, một cái là chứng minh quân công, ta đã giúp
ngươi ghi chép nghiệm chứng xong rồi, ngươi chỉ cần dung nhập vào bên trong
Lệnh Kiếm của bản thân, là có thể gia tăng quân công tương ứng."
"Một cái khác là lễ vật ta đã đáp ứng tặng cho ngươi, còn nữa, trong khoảng
thời gian này ta đã suy nghĩ một chút về cách xuất thủ của ngươi, ta nghĩ rằng
nếu như ngươi hấp thụ dị chất vào bên trong Quỷ U Thủ, vậy thì uy lực ủa nó sẽ
càng lớn hơn nữa, mà bản thân Quỷ U chính là dị tộc, cho nên làm như vậy
ngươi cần cân bằng dị chất trong cơ thể, đây là một cái đề nghị của ta, ngươi trở
về có thể thử xem."
"Không nói nữa, ta có việc phải đi tới Hình Ngục Ti một chuyến, haiz, Cung
chủ triệu kiến nên cần phải đi ngay." Khổng Tường Long thở dài và chắp tay về
phía Hứa Thanh, sau đó không đợi Hứa Thanh nói cái gì, liền vội vàng rời đi.