QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vào thời khắc này, Thanh Sa đại mạc rung lên mãnh liệt.

Hình như lời nói của đội trưởng chính là mở ra cấm kỵ nào đó, khiến cho

lực lượng kinh khủng ẩn nấp trong mảnh sa mạc này, trong thời gian ngắn liền

bộc phát.

Từng hạt cát sỏi tự động bay lên trên không, trôi lơ lửng giữa thiên địa.

Mỗi một hạt đều đang chấn động, bên trên thậm chí còn nổi lên gương mặt

dữ tợn, phát ra tiếng gào thét tới bầu trời.

Tiếng gào thét này đã trở thành thiên lôi, cuồn cuộn truyền đến khiến cho

màn trời cũng theo đó mà nổ vang.

Càng có gió từ bát phương thổi đến, quét sạch hết thảy.

Trong một nháy mắt này, giữa thiên địa liền trực tiếp trở thành biển cát.

Thả mắt nhìn đi, vô cùng vô tận cát sỏi không ngừng bay lên, dần dần

đường chân trời của sa mạc càng lúc càng thấp.

Những hạt cát bị gió vòng quanh bay lượn trên trời, bên trong âm thanh ầm

ầm, không ngừng va chạm với nhau rồi riêng phần mình vỡ vụn trở thành tro

bụi, tạo thành bão cát lan tràn bát phương.

Lần lượt từng gương mặt ở bên trong truyền ra tiếng gào thét thống khổ,

cuối cùng hội tụ cùng một chỗ tạo thành một gương mặt cực lớn, lờ mờ có thể

nhìn thấy giống như là một nữ tử.

Thần đang cười, cũng đang khóc, bao trùm toàn bộ Thanh Sa đại mạc.

Dị chất lan tràn, thế giới mơ hồ.

Thần Linh phủ xuống!

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thiên địa Thanh Sa đại mạc lờ mờ, ở

trong nơi này thần thức không cách nào tản ra dù chỉ một chút, mắt thường càng

là khó có thể thấy rõ trước mắt.

Chỉ có vô tận tiếng nổ vang ngập trời bộc phát ở trong nơi đây, về phần tu sĩ

thì giờ phút này đều là tránh né ở trong thân núi của riêng mình, hoảng sợ nhìn

qua hết thảy.

Cũng không biết là ai bắt đầu trước, bọn họ quỳ bái về phía gương mặt cực

lớn do Thanh Sa đại mạc biến thành.

"Bạch mẫu!"

Về phần những tộc nhân của bộ tộc Thủ Phong bên ngoài cửa vào nơi đám

người Hứa Thanh đang ở, giờ phút này càng là kích động vô cùng, toàn bộ tộc

nhân đều quỳ xuống, trong miệng truyền ra tiếng ngâm xướng cổ xưa.

"Bạch mẫu thức tỉnh, an hưởng viêm giang."

"Thần tử giáng thế, cứu khổ bát hoang."

"Chúng thân huỳnh hoặc, vùi tâm không mang."

"Ta nguyện thành đất, nhuận dưỡng thiên phương."

Tiếng ngâm xướng vang vọng ở bên trong bão cát, được gió thổi tản ra,

phiêu tại khắp bốn phương,

Mà phong bạo mặc dù kinh người, nhưng tựa hồ không có quá nhiều ác ý

đối với mọi người ở nơi này, cho nên bọn họ hết thảy đều vẫn ổn.

Nhưng mà... Thân ảnh tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện tập trung vào Thanh

Sa đại mạc, gào thét từ bát phương đến, muốn tiến hành chế tài đối với nơi đầu

nguồn hình thành cảnh tượng Viễn Cổ, bọn họ lại không thể không lui ra phía

sau bên trong bão cát.

Hình như mảnh bão cát này dồn tất cả ác ý, thổ lộ tới trên thân những người

từ bên ngoài đến.

Lập tức có rất nhiều tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện bị cuốn ngược lại, thần

sắc riêng phần mình hoảng sợ, đồng thời cũng có một số trực tiếp liền bị dìm

ngập ở bên trong bão cát, thân hình bị xé nứt, linh hồn bị phân giải, tiếng kêu

rên thê lương bao phủ trong âm thanh nổ vang.

Coi như là Điện hoàng đã đến, cũng đều thay đổi sắc mặt, thần sắc đại biến.

"Tất cả mọi người, rời khỏi nơi đây!"

Gã không chút do dự mà lập tức hạ lệnh, rất nhanh tu sĩ Thần Điện nhao

nhao cấp tốc bỏ chạy, lùi lại giữ khoảng cách thủ hộ bên ngoài đại mạc, không

dám tiến vào chút nào.

Mà bản thân Điện hoàng cùng với một số Thần sứ tu vi Quy Hư thì lại mạnh

mẽ xâm nhập đi vào bên trong bão cát, bọn họ tựa như từng cây trường mâu, xé

rách hư vô, bay thẳng đến chỗ cửa vào nơi đám ngươi Hứa Thanh đang ở.

Càng lúc càng gần.

Chỉ là trên đường bọn họ tiến về phía trước, dị biến trên Thanh Sa đại mạc

vẫn còn đang tiếp tục, mà đường chân trời sa mạc cũng theo vô số cát sỏi bay

lên trên không, theo sa mạc biến thành gương mặt càng lúc càng lộ rõ, cũng

không ngừng hạ thấp.

Mười trượng, tám mươi trượng, một trăm năm mươi trượng…

Cho đến cuối cùng, toàn bộ Thanh Sa đại mạc thình lình giảm xuống ngàn

trượng!

Thả mắt nhìn đi, trong thiên địa Thanh Sa đại mạc, nơi biển cát gào thét hạ

xuống... Trực tiếp trống rỗng.

Lộ ra hố sâu lớn như hố trời vậy, cùng với mặt đất cổ lão trước khi sa mạc

chưa hình thành.

Còn có chính là từng ngọn núi với chiều cao khác biệt.

Có ngọn núi đã từng hoàn toàn bị chôn vùi dưới sa mạc, bây giờ sau vô số

năm lần đầu hiển lộ ra.

Có ngọn núi thì bộ phận lộ ra bên ngoài, giống như Khổ Sinh sơn mạch vậy,

giờ phút này cũng hiển ra phần bị chôn vùi.

So sánh cùng cả cái hố trời, những sơn mạch này trông giống từng cây gai

sắc, bởi vậy có thể thấy được vũng hố này kinh người thế nào.

Về phần mặt đất trong đó là bùn đất đen nhánh, tràn ra mục nát, đồng thời

còn có vô số hố đất cùng khe rãnh, dường như ở nơi đây đã từng phát sinh một

trận chiến kinh người.

Loại biến hóa của đại địa này, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của tu sĩ, trong

mắt tu sĩ bản thổ Thanh Sa đại mạc đều là hoảng sợ, trong lòng tràn ngập gợn

sóng, động tác tế bái Bạch mẫu càng thêm thành kính.

Mà biển cát ở giữa thiên địa này, cũng liên tục va chạm và lần lượt nghiền

nát, liên tục trở thành tro bụi rồi được gió giao hòa vào một chỗ với nhau.

Trong mơ hồ, hình thái hình như đang bị thay đổi.

Thời gian dần trôi qua, toàn bộ mọi người nhìn thấy hết thảy nơi đây, trong

đầu của bọn họ không khỏi tự giác nhớ tới một cái truyền thuyết.

Truyền thuyết là toàn bộ Thanh Sa đại mạc, nguyên bản chính là một cái hố

trời, cho đến rất nhiều năm trước có một sợi tóc từ trời rơi xuống, hóa thành cát

sỏi ở trong nơi này, nhồi vào hố trời và trở thành đại mạc.

Hôm nay, truyền thuyết ấy..... Đã được nghiệm chứng.

Bởi vì biển cát vô tận giữa không trung, dưới hình thái của nó đang không

ngừng cải biến, cuối cùng hội tụ cùng một chỗ, tạo thành một sợi... Tóc màu

xanh!

Bình luận

Truyện đang đọc