QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh trầm mặc, hắn biết rõ đội trưởng là người điên, mà hắn cũng

không muốn so đo với tên điên, đồng thời tiếp tục nhắc nhở bản thân không thể

quá tham lam, hấp thu không sai biệt lắm là được rồi, đợi hắn hấp thu đầy hoặc

cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông hay là Kim Ô Luyện Vạn Linh, bất kỳ một

nhân tố nào đạt đến cực hạn thì hắn sẽ lập tức rời đi.

Chỉ là hiện giờ cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông, còn có bản thân hắn

vẫn còn chưa hút đủ, cho nên sau khi Hứa Thanh suy nghĩ một chút thì hắn liền

chậm rãi động đậy thân thể, dần nhích tới gần pho tượng.

Hắn đã phát giác được, càng tới gần pho tượng thì hình như phẩm chất của

linh dịch huyết sắc lại càng tốt hơn.

Theo Hứa Thanh di chuyển thì dần dần cũng tới gần pho tượng, trong lòng

Hứa Thanh tràn đầy vui mừng vì hắn phát hiện tốc độ hấp thu của mình trở nên

càng nhanh hơn, cái bóng cũng là như thế. Còn lão tổ Kim Cương Tông là vô

dụng nhất, vậy mà mới kiên trì chưa được bao lâu thì đã đến cực hạn.

Hứa Thanh có chút không vui nhìn lướt qua que sắt màu đen, lập tức thu hồi

ánh mắt rồi sau đó hắn suy nghĩ một chút.

"Ừm, đợi cái bóng và ta cũng hấp thu đầy thì ta liền rời đi!"

Sau khi có kế hoạch này thì Hứa Thanh tiếp tục chậm rãi hoạt động, rất

nhanh thời gian một nén nhang liền trôi qua, hắn đã lặng yên không một tiếng

động tiến đến dưới chân pho tượng.

Cùng lúc đó đội trưởng bên kia cũng đã chú ý tới hành động của Hứa

Thanh, y cũng tương tự di động về gần phía pho tượng thần, cứ như vậy lúc

Hứa Thanh tiến đến bên cạnh một chân của pho tượng, thì đội trưởng cũng đã đi

đến cái chân còn lại của pho tượng.

Đội trưởng cảm thấy Hứa Thanh quả thực có chút quá điên cuồng, đã hấp

thu lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu ly khai.

"Không được, ta không thể bị chính cấp dưới của mình đánh bại được, ha

ha, muốn so điên cuồng với ta hả? " Đội trưởng thì thào trong lòng, trực tiếp lấy

ra mười cái bình rồi bắt đầu thu thập.

Hứa Thanh nhìn thấy một màn này, lập tức nhíu mày.

"Đội trưởng quá tham rồi, cứ tiếp tục như vậy rất dễ bị lộ ra, ta không thể ở

trong này quá lâu, không sai biệt lắm là được rồi, không thể tham lam!"

Hứa Thanh thì thào trong lòng và đang không ngừng hấp thu, rất nhanh nửa

nén hương trôi qua, hắn tiếc nuối vì phát hiện chất lỏng huyết sắc trong cơ thể

đã dung nạp đến cực hạn, không cách nào tiếp tục hấp thu nữa, mặc dù nhìn cả

người hắn vẫn như bình thường nhưng Hứa Thanh lại có một loại cảm giác

dường như đầy đến sắp nổ.

Đồng thời cái bóng cũng lộ ra những chấn động cảm xúc tương tự, biểu thị

không cách nào tiếp tục hấp thu được nữa.

Hứa Thanh cảm thụ Kim Ô Luyện Vạn Linh của mình một chút, hình như

nó vẫn còn có thể dung nạp, vì vậy hắn đưa lưng về phía pho tượng rồi sau đó

áp lưng vào trên pho tượng.

"Tuy là không thể tham lam, nhưng cái bóng cùng que sắt màu đen và ta đều

đã đầy, chỉ còn Kim Ô..."

Hứa Thanh lẩm bẩm trong lòng, lặng lẽ vận hành Kim Ô Luyện Vạn Linh,

mà ngay khi hắn dán lưng vào pho tượng, vận hành công pháp thì pho tượng và

lực lượng đồng nguyên ở trong ao lập tức lao qua.

Chợt mơ hồ, mặt nước bốn phía xung quanh cũng xuất hiện một chút gợn

sóng, Hứa Thanh hãi hùng khiếp vía nên vội vàng áp chế tốc độ hấp thu, do vậy

mới tiêu tán được những gợn sóng rung động.

Tim của Hứa Thanh đập rộn lên, chậm rãi điều chỉnh tốc độ hấp thu lại.

Đội trưởng trợn mắt nhìn qua, y nhìn Hứa Thanh một chút rồi lại cúi đầu

nhìn mười cái bình chung quanh mình và hung hăng nghiến răng, sau đó lại lấy

ra thêm mười cái bình nữa để gia tăng tốc độ thu thập.

Thời gian dần trôi qua, cho đến sau một nén nhang nữa... Hô hấp của Hứa

Thanh bỗng nhiên trở nên dồn dập một chút, hắn cảm thấy có chút gì đó không

đúng.

Giờ phút này trong cảm thụ của hắn, theo hắn triển khai Kim Ô Luyện Vạn

Linh đối với bức tượng thần này, trong khi tượng thần và bên ngoài không

ngừng vọt tới lượng lớn khí huyết, thì có một đoàn nước ngầm đang nhanh

chóng hình thành ở vị trí mà hắn áp vào pho tượng.

Cái mạch nước ngầm này tồn tại ở bên trong pho tượng, người bên ngoài

nhìn không thấy và cũng không cảm thụ được, duy có Hứa Thanh triển khai

Kim Ô Luyện Vạn Linh mới có thể phát hiện ra, điều này tạo cho hắn một cảm

giác giống như khi hắn đang không ngừng hấp thu bên này, thì bên trong đó

cũng đang hội tụ lượng lớn tạp chất.

Mà những tạp chất này lại không có cách nào rời khỏi pho tượng, bị ngăn

cản ở bên trong cho nên không ngừng hội tụ lại, nhất là chấn động bên trong

tràn ra khiến cho Hứa Thanh vô cùng hãi hùng khiếp vía.

Luồng chấn động này cực kỳ không ổn định, chỉ cần hơi chút kích thích một

cái sẽ nổ tung ngay lập tức.

Việc này khiến cho Hứa Thanh rất hoảng sợ, nhất là hắn có một loại cảm

giác mơ hồ, bên trong mạch nước ngầm này ẩn chứa một luồng lực lượng cực

kỳ khủng bố, một khi luồng lực lượng này nổ tung mà hắn ở cự ly gần thế này,

thì nhất định sẽ bị bao phủ ở bên trong không thể né thoát được.

Mà nếu luồng lực lượng kinh khủng như vậy nổ tung, Hứa Thanh cảm thấy

nguy cơ sinh tử cực kỳ mãnh liệt, áp lực như ngàn cân.

"Một khi cái đồ chơi này nổ tung, nhất định khiến cho những thứ khác trong

pho tượng phản ứng theo và tạo hiệu ứng dây chuyền... Quá nguy hiểm."

Hứa Thanh lập tức cảnh giác và chậm rãi giảm tốc độ hấp thu của Kim Ô

Luyện Vạn Linh, cẩn thận từng li từng tí để không kích thích mạch nước ngầm

này, kết thúc quá trình thôn phệ.

Tiếp theo hắn cảm giác cái mạch nước ngầm này sau khi không còn sự hấp

thu của hắn, thì bắt đầu chậm rãi di chuyển theo bộ vị của pho tượng rồi trôi nổi

lên cao, càng lúc càng không ổn định.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn tên đồng tử Kim Đan đang khoanh chân ngồi

bên trên pho tượng, hắn chậm rãi và lặng lẽ đứng người lên, áp chế căng thẳng

trong lòng rồi đi ra ngoài.

Hành động của Hứa Thanh khiến cho đội trưởng sững sờ, lúc y nhìn qua

Hứa Thanh thì Hứa Thanh lập tức liếc y một cái.

Đội trường có phần do dự, lúc đứng người lên thì trong mắt lộ ra vẻ hơi

xoắn xuýt và không cam lòng, y cảm thấy lần hành động này của mình có chút

không thoải mái, huống hồ trình độ điên cuồng của y còn xa xa không bằng lão

gia hỏa khi trước.

Y cảm thấy cứ như vậy rời đi, nếu không có người nào phát hiện và thuận

lợi rời đi thì cũng đành.

Nhưng một khi đi ra bên ngoài mà bị người ta phát hiện thân phận, như vậy

thì hiển nhiên sẽ lỗ lớn.

"Nếu như đi ra ngoài mà có khả năng bị người ta khác phát hiện, vậy cũng

không khác gì với việc y làm lớn một chút rồi sau đó mới bị người khác phát

hiện, thế thì sau khi quay về Thất Huyết Đồng để lão gia hỏa kia biết, khiến lão

cảm thấy không bằng mình...!"

Đội trưởng nghĩ ngợi, trong ánh mắt lập tức lộ ra một tia rất điên cuồng.

Hứa Thanh vừa đi ra ngoài vừa nháy mắt cho đội trưởng, sau khi nhìn thấy

vẻ điên cuồng trong mắt đội trưởng thì đáy lòng Hứa Thanh hồi hộp một tiếng,

thầm nghĩ không tốt và ngay sau đó không chần chờ chút nào mà lập tức tăng

tốc.

Cùng lúc đó hơi thở của đội trưởng bên đó trở nên hổn hển, bỗng nhiên cười

một cái, dùng tay phải trảo một cái rồi móc ra một khối máu thịt tràn đầy khí

tức Thần Tính từ trong lòng ngực, khối máu thịt này vừa ra thì bốn phía lập tức

dấy lên chấn động kinh người.

Hầu như trong nháy mắt khi luồng chấn động này tràn ra, đội trưởng một

hơi nhét khối máu thịt này vào trong mồm, hung hăng nuốt xuống và sau đó

toàn thân y nổ ầm một tiếng, trực tiếp bộc phát kim quang chói mắt khiến cho

toàn bộ tu sĩ Hải Thi Tộc nơi đây lập tức nhao nhao bừng tỉnh.

Ngay tức khắc đội trưởng cũng toàn diện mở ra mệnh hỏa trong cơ thể khiến

khí thế nổ vang, cũng điên cuồng cởi bỏ phong ấn trong người làm trên người

lập tức tản ra kim quang cao vạn trượng, tức thì nhào tới bên cạnh ngón chân

của tượng thần, không thèm quan tâm tới đám tu sĩ Hải Thi Tộc ở bốn phía,

cũng chả thèm để ý tên cường giả Kim Đan trước mặt, y mở miệng thật to rồi

hung hăn cắn tới ngón chân của Tượng Thần Tổ Thi!

Răng rắc!

Bình luận

Truyện đang đọc