QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giọng nói của đội trưởng vẫn tiếp tục truyền ra.

"Bốn phía xung quanh cây Chân Tiên Thập Tràng lan tràn ra những khu

rừng rậm vô tận, mục tiêu lần này của chúng ta, chính là đi vào trong đó!"

"Mảnh rừng rậm Chân Tiên Thập Tràng kia, cách mỗi 100 năm sẽ mọc ra rất

nhiều Chân Tiên đạo quả, đương nhiên bộ dạng của trái cây kia vô cùng quỷ dị,

giống con mắt như đúc."

"Loại trái cây này không thể ăn, ăn sẽ nổi điên, sinh ra nhiều nhân cách,

ngay cả đám người Thái Ti Tiên Môn kia tu luyện công pháp cần nhân cách rất

nặng, nhưng cũng không dám ăn vào."

"Nhưng Chân Tiên đạo quả lại là một loại tài liệu luyện khí trân quý, có thể

sử dụng để cho pháp khí tăng cao uy lực, cho nên giá trị rất xa xỉ."

"Mà Quận Đô chúng ta, bởi vì không tiến hành lai vãng mậu dịch cùng với

Thánh Lan tộc, cho nên quanh năm tuyên bố nhiệm vụ thu mua loại đạo quả

này, một đạo quả liền đổi được một vạn quân công!"

"Lần này, nếu chúng ta kiếm được mấy trăm đạo quả, chẳng phải là có mấy

trăm vạn quân công rồi sao."

"Thế nào tiểu Thanh, đại sư huynh của ngươi có lợi hại hay không, đây

chính là một cái đại sự mà ta đã đào bới tìm kiếm rất lâu trong Công Bạc ti mới

tìm được, đương nhiên, đây chỉ là mục tiêu thứ nhất, sau này còn có những cái

khác....."

Thần sắc đội trưởng mang theo một chút đắc ý, ăn xong một quả đào, lại lấy

ra một quả đào, gặm một cái.

Hứa Thanh theo bản năng bày ra vẻ mặt bội phục, trong mắt lộ ra suy tư.

"Tiểu sư đệ, ngươi đừng qua loa như vậy có được hay không, năng lực biến

hóa nét mặt của ngươi, vẫn là ta dạy cho ngươi đấy....." Đội trưởng nói xong

trông mong nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, ánh mắt trợn to, trên mặt hiện lên vẻ không cách

nào tin, sau đó bình tĩnh mở miệng.

"Đại sư huynh, bốn phía Chân Tiên Thập Tràng ngoại trừ bản thân cái cây

này ra, còn có bố trí và nguy hiểm gì không? Với cả vật trọng yếu như thế,

Thánh Lan tộc có lẽ cũng sẽ phải hái mới đúng."

Đội trưởng nhìn biểu cảm Hứa Thanh biến hóa, miễn cưỡng tiếp nhận, vừa

ăn đào vừa tiếp tục giảng giải kế hoạch của mình.

"Bản thân Chân Tiên Thập Tràng đã có đủ nguy hiểm, nhưng dẫu sao cũng

là Thần ngủ say."

"Mà rừng rậm bốn phía do Chân Tiên Thập Tràng biến thành, vô số năm qua

bởi vì sự tồn tại của đạo quả, cho nên trong này đã tạo thành một số tiểu vương

quốc, những nước nhỏ này phần lớn là phụ thuộc vào bốn đại vương triều bên

trong Thánh Lan đại vực."

"Mỗi một lần đạo quả trưởng thành, những tiểu vương quốc này sẽ chịu

trách nhiệm thu thập, sau đó cống nạp riêng lên đại vương triều mình phụ

thuộc."

"Nguy hiểm đích xác là có, nhưng chúng ta lấy thân phận Hắc Thiên tộc, chỉ

cần xử lý tốt chi tiết, tuyệt đối có thể hoàn thành chuyện lớn!"

Đội trưởng liếm liếm bờ môi, trong mắt lộ ra điên cuồng.

"Mấu chốt chuyện này, là chúng ta làm sao đi qua đó, trực tiếp lấy thân phận

Hắc Thiên tộc thì có chút đột ngột." Hứa Thanh nói khẽ.

Đội trưởng đã tính trước, một bộ dạng tất cả đều nằm trong sự bày mưu nghĩ

kế của mình.

"Mỗi lần đạo quả của Chân Tiên Thập Tràng tới gần lúc trưởng thành, cũng

cần một loại chất dinh dưỡng đặc thù, tên là Vân Mẫu Thạch, mặc dù loại chất

dinh dưỡng này chỗ khác cũng có, nhưng sản lượng không nhiều lắm, duy bên

trong Triêu Hà Châu của Phong Hải Quận chúng ta là thừa thãi."

"Cho nên mỗi khi cái đạo quả này tới gần thời điểm thành thục, sẽ có rất

nhiều thương đội Thánh Lan tộc lén lút lẻn vào, vận chuyển Vân Mẫu Thạch,

mặc dù quan phương không mậu dịch cùng Thánh Lan tộc, nhưng Diêu gia lại

hỗ trợ Thánh Lan tộc."

"Đây cũng chính là một chỗ thu vào trọng yếu của Diêu gia."

Nói đến đây, đội trưởng liếc mắt nhìn qua Hứa Thanh.

"Ngươi hiểu ý tứ của ta chưa tiểu Thanh?"

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra áng sáng kỳ lạ, nhẹ giọng mở miệng.

"Để cho một đoàn xe trong đó, chủ động đưa chúng ta vào Thánh Lan tộc!"

Đội trưởng cười ha ha, hai mắt sáng lên.

"Không sai!"

"Ta đã tính toán kế hoạch hết rồi, lúc ấy ta kêu ngươi dùng ngọc giản lưu

ảnh quan sát mấy tên Hắc Thiên tộc, chính là vì việc này, chúng ta ngụy trang

thành Hắc Thiên tộc, việc này ta có nắm chắc, cũng đã có chuẩn bị."

"Mặc dù tin tức Hắc Thiên tộc bị Chấp Kiếm Cung bắt rất là bí ẩn, nhưng ta

đã bí mật truyền việc này ra cho một đoàn xe, khiến cho bọn họ biết được có

một việc như vậy, nhưng bọn họ lại không biết chúng ta đã bắt mấy tên Hắc

Thiên tộc."

"Tiếp theo, chúng ta cần phải diễn một tuồng kịch, việc này cần phải có

Chấp Kiếm Giả tới phối hợp....."

"Ngươi quen thuộc với Khổng Tường Long như vậy, chuyện này liền giao

cho ngươi, thế nào." Đội trưởng thấp giọng nói.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.

"Vậy thì cứ quyết định như thế nhé, buổi sáng ngày mai chúng ta xuất

phát!" Đội trưởng hít sâu, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, nuốt nốt quả đào trong

tay vào miệng.

"Tiểu Thanh, lần này chúng ta sẽ phát đạt, hơn nữa tuyệt đối không có nguy

hiểm, chúng ta sẽ lấy thân phận chủ nhân đi qua đó!"

Hứa Thanh nghe xong liền hiểu, lần này nguy hiểm cực lớn, bất quá hắn

cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ, vả lại một khi thành công, quân công hoàn toàn vô

cùng kinh người, vì vậy trong mắt tương tự lộ ra vẻ chờ mong, hắn vô cùng khát

vọng đối với quân công.

Về phần sau khi việc này hoàn thành, hai người trở về như thế nào, Hứa

Thanh không hỏi, hắn và đội trưởng đã nhiều lần làm chuyện lớn, tiết tấu của

hai người chính là giai đoạn trước đồng tâm hiệp lực, cố hết sức liều cho tới

bến, sau khi làm thành thì …dựa theo thiên mệnh.

Giờ phút này đưa mắt nhìn đội trưởng rời đi, Hứa Thanh xuất ra ngọc giản

để truyền âm cho Khổng Tường Long, cũng không nói toàn bộ, chỉ là nói nhu

cầu ra, sau khi Khổng Tường Long nghe xong liền cười ha ha.

"Cải trang thành Hắc Thiên tộc sao, rất thú vị, dẫn ta theo cùng!"

"Ta và đại sư huynh của ta....." Hứa Thanh do dự.

"Ách... Vậy ta không đi nữa, Hứa Thanh…Ta biết rõ ngươi không thích

nghe, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận đại sư huynh của ngươi, y chỉ

có ánh sáng một trượng, không đáng tin cậy, đừng để y lừa."

Hứa Thanh cười khổ, lại nói chuyện vài câu cùng Khổng Tường Long, sau

khi ước định chi tiết ngày mai, liền kết thúc truyền âm.

Mắt thấy sắc trời đã tối, Hứa Thanh sửa sang lại túi trữ vật một chút, nghĩ

thời gian ra ngoài lần này không xác định, vì vậy truyền âm báo cho Tử Huyền

Thượng Tiên biết việc mình muốn đi ra ngoài.

Làm xong những thứ này, hắn khoanh chân đả tọa, chờ đợi hừng đông.

Chỉ là... Còn chưa đợi tới hừng đông, bên ngoài Kiếm Các của hắn đã có

một người đến.

Chính là Tử Huyền Thượng Tiên.

Nàng đi vào trong Kiếm Các, mùi hương trên người lập tức tràn ngập Kiếm

Các, nàng nhìn qua Hứa Thanh, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng mở miệng.

"Ngươi đi ra ngoài làm việc, ta sẽ không ngăn cản, nhưng vật bảo vệ trên

người ngươi vẫn chưa đủ, ta tới đưa cho ngươi một thứ."

Ánh trăng bên ngoài cửa chiếu vào bóng hình xinh đẹp của nàng, chảy xuôi

trên quần áo của nàng, chiếu vào trên mặt đất.

Dưới ánh trăng, Tử Huyền tựa như đứng ở bên trong nguyệt hà, vẻ mặt

thanh nhã cùng với ánh mắt ôn nhu, tựa như một đóa hoa sen nở rộ trong nguyệt

hà, giữ vững phần bình yên thuộc về bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc