Toàn thân Hứa Thanh chấn động, khí tức và pháp lực rõ ràng tăng lên không
ít.
Hắn đã sớm cảm nhận được, sau khi mở ra hai đoàn mệnh hỏa, sự khó khăn
để mở ra pháp khiếu sau này sẽ lớn hơn trước kia rất nhiều, mà hồn của Hải
Tinh tộc lại không hoàn chỉnh, cho nên chỉ đủ để cung cấp cho hắn lực lượng
mở ra ba đạo pháp khiếu.
Hứa Thanh mở mắt ra, lấy ra một cái hộp ngọc từ trong lòng ngực, sau khi
mở ra ánh mắt liền tập trung vào trong đó.
Ở bên trong cái hộp ngọc này, có một khỏa đan dược màu đen.
Bên trên đan dược này hiện lên một đạo hồn ảnh dữ tợn, nó phát ra tiếng
gào thét và gầm rú không tiếng, dường như muốn lao ra khỏi sự trói buộc của
đan dược, muốn chạy trốn khỏi chết nhưng hiển nhiên nó không làm được.
Đây là một khỏa hồn đan đẳng cấp cao vô cùng trân quý!
Đối với tu sĩ tu hành Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh mà nói, hồn chính là nguyên
liệu để mở ra pháp khiếu, cho nên cần phải giết chóc đại lượng tu sĩ rồi rút hồn
mới có thể khiến cho tu vi không ngừng tăng cao.
Nhưng nhiều khi giết chóc vẫn rất chậm, vì vậy sẽ có loại hồn đan này,
thường thường chỉ cần một khỏa là có thể giúp cho tu sĩ thu được rất nhiều hồn
lực.
Như khỏa hồn đan lúc trước Ngô Kiếm Vu ngọn núi thứ nhất từng ném ra,
đó cũng là hồn đan, chỉ là phẩm giai của nó cực thấp.
Mà một khỏa hồn đan trong tay Hứa Thanh lúc này, là do Lục gia rút ra một
bộ phận hồn của Bạch Lệ rồi đích thân luyện chế, sau khi trở lại tông môn liền
tặng cho hắn.
Đúng là chỉ rút ra một bộ phận thật nhỏ.
Lục gia cũng rất thẳng thắn, lão nói cần đại lượng hồn để bổ sung lực lượng
pháp khí, cho nên chỉ có thể cho Hứa Thanh một khỏa, nhưng lão cũng báo rõ
cho Hứa Thanh biết, lão thiếu Hứa Thanh một cái nhân tình.
Hứa Thanh không có để trong lòng chuyện đấy, lần này sở dĩ báo thù thuận
lợi như vậy, trọng điểm chính là nhờ có Lục gia ra tay, cho nên dù lão không
cho hắn hồn đan thì Hứa Thanh cũng cho rằng hợp lý.
Lại càng không cần phải nói tới bảo vật mà Lục gia tặng cho hắn để che chở
bản thân, mặc dù sau khi đánh một trận cùng Bạch Lệ đã tiêu hao rất lớn, nhưng
bây giờ vẫn còn có thể sử dụng, giá trị bản thân của vật kia cũng đã vượt hơn
khỏa hồn đan này rồi.
Hứa Thanh thu hồi suy nghĩ trong đầu, cầm lấy hồn đan, không chần chờ
chút nào ném thẳng vào trong miệng, nhai nuốt từng miếng từng miếng, tàn hồn
trong đó phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết nhưng cuối cùng vẫn không
tránh khỏi được kết cục bị nuốt, sau khi vào trong cơ thể Hứa Thanh, dưới sự
đốt cháy của sát hỏa đã trở thành một cỗ lực lượng trùng kích mở ra pháp khiếu,
trực tiếp phóng thẳng về phía đạo pháp khiếu thứ 69.
Trong thời gian ngắn, thân thể Hứa Thanh hơi chấn động, đạo pháp khiếu
thứ 69 mở ra, tiếp theo là đạo thứ 70, 71...
Lực lượng của khỏa hồn đan này cực kỳ dồi dào, khiến cho pháp khiếu
trong cơ thể Hứa Thanh trực mở ra đến đạo thứ 71, nhưng vẫn còn dư lực như
trước, rất nhanh đạo pháp khiếu thứ 72 cũng đã mở ra, tiếp theo là đạo thứ pháp
khiếu thứ 73, 74, 75.
Vẫn không kết thúc, đạo 76, 77, 78 lập tức cũng mở ra!
Lấy tàn hồn của Bạch Lệ để luyện chế hồn đan thì uy lực cực lớn, cực kỳ
kinh người.
Cuối cùng theo cơ thể Hứa Thanh vang vọng hàng loạt âm thanh phanh
phanh, một khắc ánh mắt của hắn mở ra, trong mắt có tia ánh sáng màu tím lóng
lánh, đạo pháp khiếu thứ 79 trong cơ thể, bỗng nhiên mở ra!
Khí tức đáng sợ lưu chuyển ở trên người hắn, pháp lực kinh người trong cơ
thể bốc lên, nước biển bốn phía cũng đẩy ra từng gợn sóng, tu vi của Hứa Thanh
trong một cái chớp mắt đã tăng lên không ít.
"Vậy mà có thể mở ra 11 đạo pháp khiếu... bên trong khỏa hồn đan này sợ
là không chỉ có tàn hồn của Bạch Lệ!" Hứa Thanh có chút kinh hãi, mơ hồ đoán
được tàn hồn dùng để luyện chế theo như lời Lục gia nói, hẳn là đã bao hàm cả
những tàn hồn của bốn lão tổ bốn tộc cùng với nhiều tàn hồn tu sĩ vào trong.
Mặc dù bốn tộc này đều đã bị cắn nuốt mất bảy tám phần, nhưng dù sao số
lượng tộc nhân vẫn khổng lồ, kể từ đó mà tính, tàn hồn từ trên người bọn họ rút
ra, cho dù là chỉ hội tụ một phần nhỏ vào cùng một chỗ thì uy lực tự nhiên cũng
vô cùng kinh khủng.
"Còn thiếu mười một đạo pháp khiếu nữa là ta có thể đốt lên đoàn mệnh hỏa
thứ ba!" Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ, sau đó kiểm tra nhìn túi trữ vật của
mình một chút, bên trong có hai cái hộp nguyện vọng, từ khi biết được làm thế
nào để mở ra chiếc hộp này, trong lúc nhàn hạ hắn đều thủy chung uẩn dưỡng
bọn chúng, bây giờ cách thời điểm mở ra đã không phải rất lâu nữa.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Nam Hoàng Châu xa xa ở sau
lưng, sau khi xử lý tất cả mọi chuyện thì hắn có chút tưởng niệm Lôi đội.
Đồng thời trong nửa tháng này, chiến tranh giữa Thất Huyết Đồng cùng Hải
Thi tộc cũng đã xảy ra một chút biến hóa, đầu tiên là từ chỗ Tam điện hạ, gã đã
làm một sự tình động trời.
Từ khi giao chiến bắt đầu thì Hứa Thanh chưa từng nhìn thấy Tam điện hạ,
cho đến tận khi việc này xuất hiện, hắn mới biết được hóa ra ngay từ khi mới
khai chiến Tam điện hạ đã tiếp nhận một cái nhiệm vụ xúi giục.
Hứa Thanh không biết Tam điện hạ làm như thế nào, nhưng gã đã thành
công xúi giục ba minh hữu trọng yếu của Hải Thi tộc, khiến cho ba tộc này đào
ngũ ngay trên chiến trưởng trong bản thổ của Hải Thi tộc, khiến cho cục diện
giằng co đua nhau tiêu hao của Hải Thi tộc trên bản thổ cùng Thất Huyết Đồng
lập tức cải biến, xuất hiện dấu hiệu tan rã.
Mà chuyện này cũng dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, một phương
diện là làm cho khí thế của Thất Huyết Đồng phóng đại một đường hát vang,
một phương diện khác thì khiến cho đại lục Vọng Cổ phản ứng không kịp, nhất
là liên minh bảy tông, giống bị chiến cuộc đột nhiên cải biến làm cho không kịp
trở tay