Hứa Thanh nhắm mắt lại, tản cảm giác ra, dung nhập vào tảng đá lớn màu
đen phía trước.
Ngay khi cảm giác đụng chạm vào tảng đá kia, trong đầu của hắn lập tức
hiện ra một mảnh sương mù.
Bên trong sương mù truyền ra từng tiếng lẩm bẩm như ẩn như hiện, âm
thanh giống như rất xa, lại như rất gần.
"Đế Kiếm...Không tuỳ tiện xuất ra."
"Một khắc xuất kiếm, trời long đất lở."
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, cẩn thận lắng nghe, dần dần những âm
thanh rù rì kia liền hóa thành từng đạo tin tức, lơ lửng hiện ra ở trong linh hồn
của hắn, không ngừng vang vọng.
Những tin tức đó, đang nói cho hắn biết về công pháp Đế Kiếm này.
Đế Kiếm, lại tên là kiếm của Chấp Kiếm Giả, là một trong công pháp Hoàng
cấp của nhân tộc chính thống, do Nguyên Tái Cực Tiên Cực Diệu Đại Đế sáng
tạo.
Đây là một công pháp chủ sát phạt, uy lực động trời, giết chóc vô biên.
Từng chém giết qua vạn tộc, thậm chí trong những năm tháng cổ xưa trước
đó, Đại Đế còn đã từng dùng nó để chém giết Thần Linh.
Năm đó Huyền U Cổ Hoàng cũng cực kỳ tán thưởng Đế Kiếm này.
Mà sau khi nhất mạch Kiếm Cung hóa thành Chấp Kiếm Giả, Đại Đế đã
cầm toàn bộ công pháp Hoàng cấp của bản thân, để vào bên trong Chấp Kiếm
Bộ, mở rộng cho tất cả mọi người, để Chấp Kiếm Giả dựa theo phẩm giai khác
biệt thu được cảm ngộ.
Nhất là công pháp Đế Kiếm này, Đại Đế với ý chí mênh mông, hoàn toàn
mở ra công pháp Hoàng Cấp này, cho bất kỳ một vị Chấp Kiếm Giả mới nào,
sau khi trở thành Chấp Kiếm Giả đều sẽ nhận được một lần cơ hội cảm ngộ.
Nhưng chỉ có lần này, những lần sau cần dùng quân công để đổi.
Mà Đế Kiếm rất khó cảm ngộ, từ xưa đến nay không có ai có thể một lần
cảm ngộ liền thành công, phần lớn đều cần cảm ngộ nhiều lần mới có khả năng
miễn cưỡng khắc nó vào trong lòng, biến nó trở thành kiếm chủng.
Về phần uy lực của kiếm này, có thể mạnh cũng có thể yếu.
Mà nhân tố quyết định hạn mức uy lực cao nhất của kiếm này lại có liên
quan với tu vi của tu sĩ, nhưng thứ càng quan trong hơn đó chính là thời gian.
Đế Kiếm cần uẩn dưỡng, không thể tuỳ tiện đánh ra.
Càng uẩn dưỡng lâu, thời gian càng dài, một khắc khi xuất kiếm thì uy lực
lại càng kinh khủng.
Mặc dù sau một kiếm này, uy lực của nó sẽ lại quay về nguyên bản, nhưng
loại uy hiếp này chỉ nghe thôi cũng thấy rợn cả người.
Từng có Chấp Kiếm Giả uẩn dưỡng Đế Kiếm 2000 năm không xuất, một
khắc xuất kiếm, liền dùng tu vi Nguyên Anh đỉnh phong mà vượt qua đại cảnh
Linh Tàng, trực tiếp chém giết một vị đại tu Quy Hư nhất giai tại chỗ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà vạn tộc kiêng kị với Chấp Kiếm Bộ của
nhân tộc, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết bên trong Chấp Kiếm Bộ có phải
tồn tại một số lão gia hỏa đã uẩn dưỡng Đế Kiếm mấy nghìn năm, thậm chí
càng lâu hơn hay không.
Đồng thời cũng có thể tưởng tượng, bất kỳ một cái tộc quần nào nắm giữ
một môn pháp thuật sát phạt như thế này, tất nhiên sẽ chuyên môn an bài một
nhóm người không hề ra ngoài, cả đời uẩn kiếm.
Chỉ vì thời khắc mấu chốt đánh ra một kiếm, kinh thiên động địa.
Đây cũng là một trong nội tình của Chấp Kiếm Bộ, cũng là lý do vì sao năm
đó Đại Đế phải mở rộng tuyệt học Đế Kiếm này cho toàn bộ Chấp Kiếm Giả.
Đại Đế muốn chế tạo ra một Chấp Kiếm Bộ với căn cơ có thể tồn tại muôn
đời, khó có thể bị rung chuyển.
Nhưng cảm ngộ kiếm này rất khó, không phải mỗi Chấp Kiếm Giả đều có
thể thành công nắm giữ, cho nên số lần cảm ngộ cũng là một thứ mấu chốt, mà
lần cẩm ngộ này của Hứa Thanh cùng đội trưởng, còn có Trương Ti Vận, chẳng
khác gì là được tặng thêm một lần cả.
Hứa Thanh hiểu ra trong lòng, hắn không biết thời gian bên ngoài trôi qua
như thế nào, giờ phút này hắn đang cố gắng đẩy những đám sương mù ở trước
mắt của mình tản ra, nhưng sương mù ở nơi này quá nồng, hắn toàn lực ứng phó
cũng không cách nào khiến chúng nó nhanh chóng tiêu tán.
Chỉ có thể liên tục dùng hết toàn lực, không ngừng khiến mình tiến về lên
trong sương mù, muốn thấy rõ thứ ở sau sương mù.
Thời gian cũng cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc sương mù trong mắt Hứa Thanh đã trở
nên mỏng manh hơn, hắn mơ hồ thấy được phía sau sương mù là một thanh
kiếm.
Chỉ liếc mắt nhìn qua, thanh kiếm này liền chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của
Hứa Thanh, tựa như đã trở thành thứ tồn tại duy nhất trong thiên địa này.
Đầu óc của hắn cũng dấy lên một trận nổ vang rung trời, xuất hiện dấu hiệu
nghiêng trời lệch đất.
Bởi vì mặc dù thanh kiếm kia chỉ là một thanh kiếm rất bình thường, rất tầm
thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa một luồng sát phạt động trời.
Bên trên còn có từng luồng sát khí khó có thể hình dung, thêm với sát cơ
chấn động tâm thần không ngừng khuếch tán ra.
Giống như muốn xông lên trời cao, chém giết toàn bộ, diệt sạch hết thảy
thiên địa.
Dường như tảng đá lớn màu đen kia cũng không cách nào phong bế nó lại,
cho nên bên trên mới có tầng tầng khóa sắt, chỉ có như thế mới miễn cưỡng giữ
lại thanh kiếm này.
Hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, trong đầu trống rỗng, chỉ có thanh
kiếm ở sau sương mù càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn trong mắt hắn, mà
luồng chấn động động trời bên trên cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Mà cũng ở trong lúc hắn đang thất thần, bên trong thức hải của hắn đang
chậm rãi xuất hiện đường nét của một thanh kiếm.
Ngộ tính của Hứa Thanh đã từng khiến ngay cả Thất gia cũng đều giật
mình, từ đó có thể thấy được chỗ tuyệt luân của hắn.
Giờ phút này bên trong tâm thần Hứa Thanh hiện ra một cỗ khát vọng mãnh
liệt, nhưng khi hắn muốn lần nữa đẩy đám sương mù ra xa, muốn càng khắc sâu
thanh kiếm này vào trong tâm thần hơn nữa.
Vào lúc này....
Phía sau lưng của hắn bỗng nhiên truyền tới một cỗ hấp lực vô cùng kinh
khủng, kéo thân thể của hắn bay ra phía ngoài, trong chốc lát trời đất quay
cuồng, thân thể Hứa Thanh chấn động, khi ngẩng đầu hắn bỗng thấy mình đã
không còn ở địa phương cảm ngộ nữa.
Mà đã ở ngoài đại điện.
Trương Ti Vận cũng ở chỗ này, trong mắt đỏ thẫm, giống như đang toàn lực
áp chế khát vọng trong nội tâm.
Thiếu nữ Thanh Thu cách đó không xa, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ.
Nàng biết rõ những người này vừa đi cảm ngộ công pháp Hoàng cấp của
nhân tộc, nàng cũng không biết tại sao mình không có tư cách đó nhưng Chấp
Kiếm Đình vẫn kêu mình chờ ở chỗ này.
"Chờ chờ chờ, đến cùng kêu ta chờ cái gì!" Thanh Thu rất không vui.
Hứa Thanh không quan tâm tới Thanh Thu và Trương Ti Vận, rất nhanh hắn
ngẩng đầu nhìn về nơi mình đi tới cảm ngộ lúc trước, trong tâm thần dâng lên
một cỗ khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Nhất là khi hắn cảm thụ thấy bên trong thức hải của mình đã xuất hiện
đường nét của một thanh kiếm.
Mặc dù rất mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra đó đúng là tàn ảnh của thanh kiếm
kia, chỉ là nó giống như không có gốc rễ, đang chậm chạp tiêu tán, nhìn tốc độ
kia, sợ là nhiều nhất hai năm sẽ hoàn toàn tiêu tán biến mất.
Tất cả điều này khiến cho Hứa Thanh có một loại cảm giác, vừa nãy hắn chỉ
thiếu một chút nữa, liền có thể chân chính nhìn thấy rõ thanh kiếm kia.
Loại cảm giác bị cưỡng ép kéo về, đột nhiên bị ngăn cản này, khiến cho
trong lòng của hắn nổi lên một cảm giác mất mác vô tận.