QUANG ÂM CHI NGOẠI


Tạm thời yên tĩnh, sau đó doanh chủ nhìn qua Hứa Thanh, bỗng nhiên mở miệng.
- Tiểu hài tử, chuyện này cứ như vậy dừng được chưa, Lôi đội ngươi đã cứu đi, người này cũng đã chết, giữa ta và ngươi không cần thiết tiếp tục tử chiến.
- Huống hồ, ta là trưởng lão của Kim Cương tông, nếu ngươi tiếp tục tử chiến cùng ta, chính là khai chiến cùng với Kim Cương tông, trưởng bối lão tổ của ta là cường giả Trúc Cơ!
Hứa Thanh trầm mặc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể có chút lảo đảo, tay phải giơ lên như muốn lau đi.

Đúng lúc này, doanh chủ vừa mới mở miệng còn muốn ngưng chiến, bỗng nhiên trong mắt lóe lên hàn mang.
Cả người gã oanh một tiếng cấp tốc vọt tới phía của Hứa Thanh, tốc độ cực nhanh, kim quang toàn thân trong thời khắc này bộc phát trước đó chưa từng có, cả người tựa như hóa thành một cái Kim Thân.
- Kim Cương Tam Pháp!
Từ xa nhìn lại, toàn thân doanh chủ tràn ngập kim quang, khí thế động trời, sát cơ càng là vô cùng mãnh liệt.

Mà thần sắc Hứa Thanh lại không có chút biến hóa nào, vẻ lảo đảo lập tức tan biến, tựa như hết thảy đều là hư giả, tay phải giơ lên không phải lau máu, mà giơ l3n đỉnh đầu, ánh mắt tràn đầy huyết sắc cũng hơi nhắm lại.
Trong đầu hắn hiện ra một màn xảy ra trong thần miếu hôm ấy, pho tượng Thần giống như Thần Linh, giơ tay tung ra một đao kinh diễm tuyệt luân, giống như ẩn chứa đại đạo chí lý nào đó.
Một đao kia, hắn bắt chước vô số lần, nhưng chưa từng sử dụng tới.

Hiện tại, hắn cảm thấy, mình có thể dùng.
Một đạo ánh sáng màu tím từ trên thân trên của hắn bạo phát đi ra, bao phủ toàn thân, cũng bao trùm lên tay phải đang giơ lên của hắn.

Khác với pho tượng Thần màu vàng, thứ Hứa Thanh tản mát ra, là tử ý.
Dưới ánh sáng tím, trong chớp mắt khi doanh chủ đang gào thét tới gần, tay phải Hứa Thanh, nhìn như tùy ý chậm rãi hạ xuống.
Không có bất kỳ sự thần kỳ nào, rất bình thường, rất đơn giản, nhưng mà ở bên trong sự bình thường này giống như có hàm súc một chút thứ phi phàm ẩn chứa ở bên trong. 
Thứ phi phàm này khiến cho toàn bộ ánh sáng tím lập tức hội tụ trên tay phải Hứa Thanh, trong nháy mắt khi nó hạ xuống, trên đỉnh đầu của hắn, mơ hồ xuất hiện một cái... 
Đao ảnh cực lớn! Hình ảnh thanh đao này cực lớn, tựa như Thiên Đao! Ánh sáng tím lập lòe, thay thế ánh mặt trời, thay thế kim mang, thay thế hết thảy, theo tay phải Hứa Thanh cùng nhau, bỗng nhiên... 
Trảm tới! Bầu trời hiện ra sấm sét, mặt đất doanh địa nổ vang, gió bão mãnh liệt nương theo ánh sáng chói mắt, như thủy triều ầm ầm cuộn mình đổ tới bốn phía.
Tất cả thập hoang giả không tự chủ được rút lui, thân thể doanh chủ đang từ lao thật nhanh đến, biến thành chậm chạp, cho đến khi tới một trượng trước người Hứa Thanh liền dừng lại.
Gã kinh ngạc nhìn Hứa Thanh trước mặt, lại chậm rãi cúi đầu xuống nhìn mặt đất dưới chân.
Dưới chân của gã, cả vùng đất xuất hiện một vết rách thẳng tắp... 
Vết rách này dài chừng 7-8 trượng, từ dưới người gã lan tràn ra cả phía sau lưng.

- Một đao kia...
Doanh chủ thì thào, trên trán đột nhiên xuất hiện vết máu, vết máu này trong nháy mắt nứt ra đến cái cằm, lại lướt qua lồ|\|g ngực, cho đến khi tới đan điền, máu tươi liền phun trào, thân thể kia, trực tiếp hóa thành hai nửa, ngã xuống.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hào hển, biểu lộ nội tâm hoảng sợ không cách nào tin được trong lòng mọi người.
Dưới buổi chiều, ánh chiều tà chiếu vào mặt đất tràn đầy vết máu, chiếu rọi tới gương mặt cô độc của người thiếu niên, từng giọt máu tươi theo ngón giữa của hắn chảy xuống, nhỏ giọt vào vũng máu trên mặt đất ghềnh trong, tóe lên tầng tầng rung động.
Thân ảnh rung động trong đó, có chút mơ hồ không thấy rõ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng ánh mắt lạnh như băng của hắn.
Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi con dao găm tràn đầy vết máu cùng que sắt đen nhánh, lại lấy đi cái phù bảo đã mơ hồ, xoay người, đi đến phía Thập Tự cùng Loan Nha trong đám người.
Trong thần sắc của Thập Tự cùng Loan Nha mang theo kính sợ, nhìn Hứa Thanh đi tới, nhìn hắn trầm mặc tiếp nhận Lôi đội dầu hết đèn tắt đang hôn mê, sau khi cõng lên người liền đi xa.
Vì vậy cũng cúi đầu xuống, theo hắn đi xa.
Dưới trời chiều, cái bóng của Hứa Thanh bị kéo dài vô cùng, bao trùm máu tươi trên mặt đất, lộ ra một cỗ bi thương khó tả.

Thập hoang giả ở bốn phía không tự chủ được nhìn qua thân ảnh của hắn, lại nhìn qua những thi thể tràn ngập máu tươi trên đường.
Những thứ máu tươi này ở sau lưng Hứa Thanh, giống như hợp thành một cái vết máu khủng b0' nhìn mà giật mình.
Có người nhớ tới lúc Hứa Thanh thí luyện để vào bên trong doanh địa, ở bên trong đấu thú tràng, Hứa Thanh kéo theo con mãng xà cự giác, cũng tạo thành một vết máu.

Hai cái cảnh tượng, hai vết máu, giống như trong thời khắc này, có chỗ trùng lặp.
- Tiểu hài tử!
Không biết là ai, người thứ nhất hô tên hắn lên, khiến cho những thập hoang giả bên trong nơi này cũng rất nhanh đều nhao nhao hô lên.
- Tiểu hài tử!
- Tiểu hài tử! !
Thanh âm càng lúc càng lớn, bên trong có lão nhân, có đứa trẻ, có tráng niên, cũng có nữ tử mang theo lông vũ trên đầu.
Trong mắt từng người bọn họ đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, thanh âm gào thét dần dần vang vọng ngập trời.
Đây là...!Cái cúi chào đặc thù của thập hoang giả! ....


Bình luận

Truyện đang đọc