QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giờ phút này, bên trong phiến mảnh vỡ thế giới đã không có bầu trời.

Lúc này màn trời băng nguyên bản đã tan vỡ hơn phân nửa, bốn phía tràn

ngập từng đạo khe hở cực lớn, xé rách màn trời.

Chính giữa là một cái lỗ thủng thật lớn, quán xuyên trong ngoài, nối thẳng

bên ngoài.

Mà tầng băng trên đại địa cũng tương tự như vậy, vô tận đại địa vỡ vụn,

thoạt nhìn cao thấp không đều, toàn bộ tầng băng bị quan tài thanh đồng phía

dưới nhô lên, nhìn thấy mà giật mình.

Cỗ quan tài thanh đồng này cực lớn, thậm chí so với quan tài Hứa Thanh

nhìn thấy ở dưới Thiên Hỏa Hải còn muốn lớn hơn một vòng.

Dưới mắt hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, từ xa nhìn lại, tràn đầy uy áp mênh

mông.

Vào thời khắc này, bên trên tản ra từng trận khí tức tuế nguyệt cổ xưa tới

phiến thế giới này, xâm nhập hết thảy, dường như muốn mai táng cả thời gian,

phóng thích toàn bộ ra.

Nó bị chôn ở chỗ này đã quá lâu, có thể thấy tầng ngoài quan tài phủ lớp rỉ

sét, lộ ra tang thương.

Mà hiển nhiên cây đinh gào thét đâm tới lúc trước có lực đâm vào cực lớn,

lộ ra cuồng bạo, giờ phút này tuy chỉ chui vào một nửa nắp quan tài, nhưng vẫn

có từng đạo khe nứt hình thành từ nơi cây đinh đâm vào, kết nối với biên giới.

Rập rạp vô số, đồng thời cũng không thiếu nơi cao thấp lên xuống, toàn bộ

nắp quan tài gần như sắp chia năm xẻ bảy, chỉ kém một chút nữa.

Một màn này, để cho Hứa Thanh trên màn trời cùng với ba người đội trưởng

nơi xa nhìn lẫn nhau một cái, sau đó theo bản năng lần nữa bay lên cao hơn.

Cùng lúc đó, thân ảnh màu lam do sương mù biến thành phiêu tán trên cây

đinh của Chúa Tể truyền ra giọng nói vang vọng.

"Tam tỷ, sau khi ta thoát khốn đã cảm giác đồng nguyên, toàn bộ quê

hương, chỉ có ta và ngươi là người còn tồn tại ý thức chấn động... Các huynh

đệ tỷ muội khác, đều đã đánh mất ý thức."

"Hồn của bọn họ đã không còn hoàn chỉnh, bị Tứ đệ chúng ta Lê Phán thu

lấy....."

"Cho nên, ta đến nơi này, mở phong ấn ngươi ra, Tam tỷ.... Tỉnh lại."

Giờ phút này, ngay khi giọng nói mang theo nồng đậm bi thương của thân

ảnh sương mù màu lam khuếch tán trong phiến mảnh vỡ thế giới, bên trong cỗ

quan tài thanh đồng sừng sững bỗng chấn động mạnh một cái.

Theo chấn động, nắp quan tài vỡ vụn càng lớn, từng trận khí tức kinh khủng

tản ra theo khe hở, khiến cho cái mảnh tiểu thế giới này rung động lắc lư, một

cánh tay héo rũ chợt phá vỡ nắp quan tài đưa ra ngoài.

Tiếng nổ vang vang vọng, rất nhiều khối vụn nắp quan tài tản ra phía ngoài,

cái tay kia lộ ra nguyên vẹn.

Từ hình dáng phân biệt, đã không nhìn ra là tay nữ tử, làn da phía trên đã

không có, chỉ còn lại máu thịt héo rũ, rất là xấu xí.

Tất cả móng tay đều đã mất đi, bên trong không ngừng bốc lên từng trận

mùi tử vong.

Thân ảnh do sương mù màu lam biến thành, nhìn qua cánh tay đó thì bi ý

càng đậm.

Đây là Tam tỷ của gã, là hòn ngọc quý được phụ vương vô cùng cưng chiều

nâng niu trên tay, cũng là người duy nhất trong thế hệ huynh đệ tỷ muội bọn họ,

có được tư chất tương đương cùng với Cửu đệ.

Tu vi càng là kinh người, thay phụ vương xuất chinh bát phương, chiến

công hiển hách.

Không chỉ như thế, năm đó vẻ đẹp của nàng càng kinh diễm vạn tộc, làm

cho vô số quý tử hâm mộ, Cổ Hoàng thân phong là Minh Mai công chúa.

Lúc ấy từng có câu nói, ‘vân hà liên độc tú, huýnh bất nhiễm trần ai’.

Nhưng Xích Mẫu đến, hết thảy đều thay đổi, Minh Mai công chúa phong

hoa tuyệt đại kia, theo phụ vương vẫn lạc, bị phong ấn vào bên trong quan tài.

Bị Tứ đệ không bằng cầm thú của chính mình hành hạ, dẫn dắt đưa khí

huyết của lão Tam vào trong quan tài, để cho nàng ở trong trạng thái đói khát,

cần phải bỏ xuống tôn nghiêm cùng điểm mấu chốt của con người, vì báo thù …

chỉ có thể hấp thu.

Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sinh không ra sinh, chết không ra

chết.

Bi ý của Thế Tử dâng lên, nhìn qua quan tài.

Chỗ đó một mảnh đen nhánh, nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn đến cánh tay

duỗi ra chậm rãi giơ lên, giống như đặt ở trước mặt.

Toàn bộ quan tài rung động lắc lư mãnh liệt, một lát về sau, hóa thành bình

tĩnh, giọng nói khàn khàn của nữ tử truyền ra từ bên trong quan tài.

"Thế Tử..."

Âm thanh quen thuộc, khiến cho Thế Tử nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp

trước kia.

Mà sau khi nghe âm thanh này, thân ảnh bên trong quan tài cũng từ từ bước

ra ngoài, đi tới thế gian, chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Đó là một thân ảnh cao lớn mặc áo giáp mục nát, toàn thân đều đã héo rũ, áo

giáp tựa như treo ở phía trên, lộ ra rất nhiều chỗ trống trải.

Vào lúc này có gió thổi tới, xuyên thẳng qua khe hở của áo giáp, truyền ra

âm thanh ô ô, lộ thân thể ra bên ngoài, nhìn thấy mà giật mình.

Phía trên đều là vết sẹo, bên trong còn có vô số giòi bọ đang ngọ nguậy cắn

xé, đồng thời thân thể của nàng cũng không có làn da, giống như bị người ta lột

tươi xuống.

Tất cả điều này, khiến cho toàn bộ người nàng thoạt nhìn vô cùng xấu xí,

cũng khó có thể dùng thân thể này để phân biệt nam nữ.

Về phần bộ mặt thì càng là lõm xuống, nơi đôi mắt chỉ có hai cái lổ thủng,

tràn ra u hỏa, tựa như trở về từ Minh giới.

Bộ dạng như vậy, khiến người ta không thể tưởng tượng ra nàng đã từng trải

qua dạng hành hạ cùng đau khổ gì.

Nhưng mà theo nàng đi ra, trên người nàng không ngừng tản mát ra chấn

động kinh khủng, khiến cho phiến mảnh vỡ Đại Thế Giới này run rẩy, càng ảnh

hưởng tới cả bên ngoài.

Toàn bộ băng nguyên phía Bắc, thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, một

cái vòng xoáy thật lớn ầm ầm xuất hiện ở trên bầu trời bên ngoài.

Vòng xoáy này cấp tốc chuyển động, khiến cho toàn bộ phía Bắc xuất hiện

vặn vẹo mơ hồ.

Như là Thần Linh phủ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc