QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trên Minh Hà, một đội đưa tiễn thật dài đang không ngừng đi về phía trước,

tiếng kèn chói tai tựa như khúc nhạc tử vong, liên tục vang vọng.

Về phần bốn cái bình bên trên cỗ kiệu, theo thứ tự là xanh đen đỏ trắng, bốn

loại màu sắc, chúng nó được đặt ở bên trên cán của cỗ kiệu, dường như là cống

phẩm nào đó.

Hứa Thanh đứng ở trên trời nhìn qua hết thảy, trong mắt nổi lên ánh sáng

lạnh lẽo, nhoáng một cái phía dưới, liền cất bước đi về phía cỗ kiệu.

Sự xuất hiện của hắn, lập tức dẫn tới sự chú ý của đội ngũ đưa tiễn, bảy tám

hồn ảnh đầu rắn thân người bên trong bỗng nhiên quay đầu, mang theo vẻ hung

hăng tà ác, nhìn thẳng đến Hứa Thanh.

Thần sắc Hứa Thanh không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn cất bước đi về phía

trước như cũ, trong mắt của hắn chỉ có cỗ kiệu kia, bất luận thứ gì khác đều

không nằm trong tầm mắt của hắn.

Mỗi một bước hạ xuống, Minh Hà đều nổ vang, từng đạo khí tức như lưỡi

dao sắc bén không ngừng xuất hiện ở trên người của hắn.

Về phần bảy tám đạo hồn ảnh kia, giờ phút này đã nhanh chóng bay đến,

nhưng nháy mắt khi chúng nó tiến tới gần, một cơn gió độc cấm thổi qua, từng

đạo hồn thể lập tức hư thối, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương.

Mắt thấy sẽ lập tức tiêu tán, nhưng chúng nó lại dung hợp quỷ dị lại với

nhau, hóa thành hồn ảnh cao lớn hơn một trượng, hai tay mở ra, gào thét đánh

tới phía Hứa Thanh.

Oanh một tiếng, đạo hồn ảnh này dừng lại ở trước mặt Hứa Thanh, thân

hình tiếp tục xuất hiện vết nứt, sau đó nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân,

không thể khống chế mà tan vỡ nổ tung, vô số hồn thể vỡ vụn hóa thành bụi

bặm, tung bay trên Minh Hà.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, thu hồi nắm đấm và tiếp tục bay nhanh về

phía trước, mắt thấy sẽ tới gần cỗ kiệu, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, đội đưa

tiễn thật dài trước mặt này tựa như là bong bóng khí vậy, vỡ tan tiêu tán.

Trong một mảnh mơ hồ xa xa ở phía trước, đội ngũ đưa tiễn lần nữa xuất

hiện, cũng không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước như cũ.

Duy chỉ có nắp kiệu bị một cánh tay như bạch ngọc nhấc lên, người thiếu nữ

ngồi ở bên trong vươn cái cổ thật dài ra, giống như một con rắn, lạnh lùng nhìn

Hứa Thanh.

Đây là thân ảnh đầu tiên không hề điên cuồng mà Hứa Thanh gặp phải sau

khi đến chỗ này, nhưng thiếu nữ này rõ ràng cũng không hoàn toàn bình thường,

thần sắc tựa hồ chỉ có lạnh lùng, vừa nhìn Hứa Thanh, đồng thời trong đội ngũ

của ả, vài chục cái linh hồn đầu rắn ở bốn phía tràn ra vẻ hung ác, phóng tới

Hứa Thanh, Hứa Thanh không để ý tới những linh hồn vọt tới này, hắn nhìn qua

cỗ kiệu, tay phải giơ lên, chỉ một ngón tay lên bầu trời.

Bầu trời lập tức nổ vang, phong bạo bằng khói độc phủ xuống phía trước cỗ

kiệu, ngăn cản hướng đi của nó.

Tiếp theo hắn nhấc chân đạp mạnh trên Minh Hà, trong khoảnh khắc, một

mảnh sương mù tím từ trên người Hứa Thanh tản ra, nhanh chóng dung nhập

vào trong Minh Hà, cải biến màu sắc nước sông, nhanh chóng khuếch tán về

phía trước.

Hóa thành giam cầm.

Toàn bộ đội ngũ đưa tiễn lần nữa mơ hồ, giống như lại muốn tan biến,

nhưng dưới sự bao phủ của độc cấm và Tử Nguyệt, đội ngũ dịch chuyển thất

bại.

Theo một tiếng thê lương truyền ra, đội ngũ đưa tiễn dừng lại, tất cả thân

ảnh lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh, nhoáng một cái phía

dưới, nhao nhao vọt tới phía hắn.

Vào thời khắc này Minh Hà bốn phía bỗng dâng lên, rất nhiều thi hài leo ra,

vô số ác hồn bay lên trên không.

Hứa Thanh không hề quan tâm tới những thứ này, tốc độ của hắn không hề

giảm, vẫn bay nhanh về phía trước như cũ, bên cạnh xuất hiện que sắt màu đen,

lập lòe lôi quang, dấy lên từng đạo tia chớp, nhanh chóng đâm tới những cái

linh hồn đang bay kia.

Nháy mắt tiếp cận, trực tiếp xuyên thấu qua mi tâm đối phương, sau đó bộc

phát lôi quang để hủy diệt đối phương.

Tiếp theo lại lần nữa xuyên thẳng qua.

Còn có cả Ảnh Tử khuếch tán, dù là chán ghét nhưng nó vẫn điên cuồng

lướt qua, sau đó thôn phệ những linh hồn kia.

Theo lão tổ Kim Cương Tông và Ảnh Tử ra tay, những đạo linh hồn vọt về

phía Hứa Thanh, từng đạo từng đạo phát ra tiếng kêu thê lương, hoặc là tan vỡ,

hoặc là phát độc, hoặc là bị cắn nuốt.

Mà bước chân Hứa Thanh không dừng lại chút nào, dưới rất nhiều linh hồn

diệt vong, hắn cách cỗ kiệu càng lúc càng gần, thi thoảng lại giơ tay phải lên,

cách không trảo một cái, bắt lấy từng đạo linh hồn vọt tới bên người, sau đó bóp

chặt.

Trong khi tiến về phía trước, khí tức trên thân hắn cũng càng lúc càng kinh

khủng, cùng lúc đó tiếng kèn chói tai từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến.

Tạo thành lực lượng xuyên thấu linh hồn, trùng kích về phía Hứa Thanh.

Nhưng chút sức mạnh này, đối với Hứa Thanh đã thừa nhận qua Thần Linh

lẩm bẩm mà nói, không tính là gì cả, theo cái ô màu đen biến ảo, hắn không

thèm để tâm tới tiếng kèn, cứ thế tiến bước về phía trước, sau khi hạ xuống,

tiếng kèn thay đổi âm điệu hóa thành vỡ vụn tan vỡ, cùng với tiếng kêu thảm

thiết, linh hồn bốn phía không ngừng tan vỡ tử vong, thân ảnh Hứa Thanh như

là Ma Thần vậy, không thể bị ngăn cản chút nào.

Mắt thấy sẽ lập tức tiếp cận cỗ kiệu, đúng lúc này nắp kiệu nhanh chóng dấy

lên, thiếu nữ mặc đồ mai mối ở bên trong nhanh chóng bay ra, vẻ mặt vẫn lạnh

như băng, đồng thời một cỗ chấn động vô hạn gần với Nguyên Anh cũng

khuếch tán ra từ trên người ả.

Vào thời khắc này, bộ móng trên hai tay của ả mọc ra thật dài, vô cùng sắc

bén, đồng thời trong mắt cũng lộ ra hai cái đồng tử, nhìn chằm chằm vào Hứa

Thanh.

Sau đó trên mặt nổi lên màu đen, tạo thành lân phiến hư thối, cấp tốc bay về

phía Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc