QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Ngươi cũng biết được không ít nhỉ, ngươi nói xem, cái gì gọi là ác mộng

của Ách Tiên Tộc?" Đội trưởng hiện ra biểu cảm hứng thú nói.

Ninh Viêm co rụt đầu lại, không dám không nói.

"Theo lời đồn, sau khi Ách Tiên Tộc thuần huyết tử vong, xương trong cơ

thể sẽ hóa thành ác mộng, như một cái thế giới phong bế, khiến cho người quấy

rầy thi thể bị vây khốn ở bên trong, vĩnh viễn không cách nào đào thoát, máu

thịt sẽ dần dần tan biến, cho đến cuối cùng chỉ còn lại trái tim vẫn còn, hòa hợp

cùng một chỗ với ác mộng."

Theo Ninh Viêm run giọng mở miệng, ánh mắt Thanh Thu nheo lại, nhanh

chóng nhìn bốn phía.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, không có quá nhiều biến hóa, chú ý đến

xa xa, tiếp tục quan sát, lúc này đội trưởng khẽ cười một tiếng.

"Quả nhiên là hậu duệ Ách Tiên Tộc, thế mà lại biết rõ A La Ngạc kiếp,

không tệ không tệ."

Một cái chớp mắt khi đội trưởng đang nói chuyện, giữa đại địa đột nhiên

truyền đến âm thanh phanh phanh, giống như là tiếng tim đập vậy, sau khi vang

vọng ra ngoài, sơn mạch đại địa liền không ngừng lay động, trong đó dường

như còn có huyết dịch chảy xuôi, tràn ra càng nhiều huyết quang hơn nữa.

Bầu trời càng lúc càng đỏ thẫm, đồng thời đám người Hứa Thanh cũng bị

những đạo huyết quang này bao phủ toàn thân, rất nhanh Hứa Thanh liền nhíu

mày, hắn phát hiện thân thể của mình đang thiếu mất.

Đùi phải của hắn thiếu đi một khối máu thịt lớn chừng quả đấm.

Không có máu tươi chảy xuống, cũng không có bất luận cái cảm giác đau

đớn gì, tất cả đều im hơi lặng tiếng mà tan biến.

Hứa Thanh cũng không hoảng loạn, kiểm tra miệng vết thương một chút,

sau đó trong cơ thể hắn tỏa ra độc cấm trong tòa Thiên Cung thứ ba, độc ý nháy

mắt tràn ngập toàn thân.

Giờ phút này những người khác cũng đều lần lượt xuất hiện dấu hiệu máu

thịt tiêu tán, Thanh Thu biến mất nửa bàn tay, trong một cái chớp mắt Ninh

Viêm cũng mất đi lỗ tai và một phần nhỏ gương mặt bên phải.

"Đã bắt đầu, xong đời rồi!"

Ninh Viêm kêu thảm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng,

nhưng hầu như ngay khi tiếng kêu của gã vừa mới truyền ra, đội trưởng liền

nhanh chóng tới gần, không biết tay nắm thứ gì, tát một cái rồi nhanh chóng

nhét vào trong cái miệng đang há lớn của Ninh Viêm.

Sau đó vỗ vào bụng Ninh Viêm một cái, Ninh Viêm trợn to mắt, không tự

chủ được nuốt vật trong miệng xuống, thần sắc hoảng sợ mở miệng.

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi vừa cho ta ăn cái gì?"

"Ngoan, tý nữa sẽ biết." Đội trưởng cười nhạt, nói xong nhìn về phía Hứa

Thanh.

Chú ý tới ánh mắt đội trưởng, Hứa Thanh nghiêng đầu nhìn y, từ lúc cùng

nhau đi tới, đủ loại biểu hiện của đội trưởng, đã xác nhận suy đoán của hắn.

"Tiểu sư đệ, ngươi tin tưởng ta đúng không?" Đội trưởng cười truyền âm.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, vung tay phải lên, Tử Nguyệt Thiên Cung trong cơ

thể lay động, khí tức thuộc về Tử Nguyệt tản ra, dung nhập vào trong cơ thể

Thanh Thu bên cạnh.

Nhưng không hề xâm nhập vào trong cơ thể nàng, mà trôi nổi khuếch tán ra

toàn thân, lấy vị cách Tử Nguyệt, giúp nàng chống cự lực lượng tiêu tán của nơi

đây, sau đó dưới ánh mắt phức tạp cùng khó hiểu của Thanh Thu, Hứa Thanh

bình tĩnh truyền âm về phía đội trưởng.

"Đại sư huynh, ý của ngươi là chúng ta cần phải chờ một ít thời gian mới có

thể rời đi đúng không? Cần phải chờ bao lâu?"

Đội trưởng nghe vậy nở nụ cười, mình chỉ cần nói một câu, Hứa Thanh liền

biết mình muốn biểu đạt cái gì, loại cảm giác ăn ý này, khiến cho đội trưởng rất

là vui vẻ, vì vậy lại truyền ra thần niệm.

"Tiểu sư đệ, ta biết tâm của ngươi chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng

trước mắt thì chuyện này không thể nói mà chỉ có thể làm, ngươi có lòng tin ta

là tốt rồi, Quốc chủ Thiên Đính Quốc kia nói không sai, phương pháp bước vào

Chân Tiên Thập Tràng giống như là chơi trò chơi ghép hình vậy, không thể cứ

thế xông vào, lúc trước Xa Bỉ Thi là khối hình ghép thứ nhất, bây giờ A La

Ngạc chính là khối thứ hai."

"Chúng ta cần ở trong này chừng nửa canh giờ, tối đa cũng chỉ một canh

giờ, sau đó là có thể rời khỏi."

Hứa Thanh nghe vậy gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi,

ngoài ra cũng truyền thêm khí tức Tử Nguyệt tới trên người Thanh Thu.

Trong lòng Thanh Thu càng lúc càng phức tạp, đây không phải là lần đầu

tiên nàng cảm thụ cái tên Hắc Thiên tộc trước mắt này đối xử với mình không

giống bình thường.

"Tên Hắc Thiên tộc tà ác này nhất định có dụng tâm kín đáo nào đó!"

Thanh Thu thở sâu, lặng lẽ tự nói trong lòng mình.

Cứ như vậy thời gian dần trôi qua, thân thể đội trưởng cũng đang tiêu tán,

bất quá y hiển nhiên có phương pháp đối kháng, tốc độ tiêu tán không nhanh, về

phần Hứa Thanh và Thanh Thu lại càng thêm chậm chạp.

Duy chỉ có Ninh Viêm không có người hỗ trợ, nhưng quỷ dị là gã rõ ràng

không hề tiếp tục tiêu tán.

Chỉ là trong lòng Ninh Viêm không hề vui mừng, ngược lại càng lúc càng

hãi hùng khiếp vía, bởi vì gã phát hiện tuy rằng mình không bị tiêu tán nữa,

nhưng bụng lại dần dần phình to lên.

Dường như trong bụng mình đoan uẩn dưỡng cái gì đó.....

Nhìn bụng của mình, sắc mặt Ninh Viêm trắng bệch, đôi mắt trợn to, theo

bản năng nhìn qua phía đội trưởng, cầu khẩn.

"Đại nhân, thứ mà ngươi cho ta ăn là cái gì vậy, tại sao ta lại cảm thấy bụng

mình có điểm gì là lạ....."

Đang nói, bụng Ninh Viêm chợt nhô ra phía ngoài một cái, càng lớn hơn, cả

người gã lập tức trở nên căng thẳng đến cực hạn.

Thanh Thu hít vào một hơi, thần sắc Hứa Thanh cũng trở nên cổ quái, hắn

chợt nhớ tới những con thú mà khi trước Ngô Kiếm Vu quan tâm chăm sóc.

"Bên trong bụng của ngươi có cảm giác gì?" Đội trưởng nhanh chóng đi đến

bên cạnh Ninh Viêm, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, ôn nhu mở miệng.

"Ta cảm giác trong bụng có cái gì đang đá ta." Ninh Viêm thật sự muốn

khóc.

"An tâm dưỡng thai!" Đội trưởng ho khan một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc