QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đối với Thanh Cầm mà nói, khoảng cách 100 trượng, thò đầu ra là có thể

tới, nhưng ngay khi cái đầu bên phải của Thanh Cầm muốn đưa ra, thần sắc của

ba cái đầu bỗng nhiên biến đổi, lông vũ toàn thân đồng loạt dựng đứng.

Cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt bỗng nhiên dâng lên bên trong tâm thần

của nó.

Một cỗ uy áp kinh khủng từ chỗ sâu trong Y Cấm bạo phát ra, thiên địa nổ

vang, bát phương chấn động, Hứa Thanh và Thanh Cầm đứng mũi chịu sào.

Thậm chí còn có một tiếng gầm nhẹ tựa như tiếng sấm rền từ Y Cấm sau

lưng đội trưởng gào thét truyền ra.

"Ác tặc!!"

Trong tiếng gào thét, càng nhiều đại thủ hơn nữa xuất hiện, thậm chí trên đại

thủ còn nổi lên gân màu đen, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, tốc độ cũng càng

nhanh, chộp về phía đội trưởng.

Mà sau những cánh tay khá lớn này, ở chỗ sâu nhất trong Y Cấm đột nhiên

mở ra một đôi mắt màu đỏ thắm, vẻ điên cuồng và sắc thái phẫn nộ, gấp rút trở

nên lớn hơn.

Hiển nhiên là gương mặt của đôi mắt kia đang nhanh chóng bay tới gần hơn.

Mắt thấy như thế, đội trưởng lập tức cảm thấy cấp bách, vẻ điên cuồng trong

mắt càng lớn, giơ tay phải lên, trực tiếp huyễn hóa ra một thanh trường đao, một

đao chém qua cái cổ của mình, chặt bỏ đầu lâu của mình.

Sau đó thân thể không đầu xoay tròn, nhấc chân phải lên, liều mạng dùng

toàn lực, hung hăng đá vào trên đầu mình, giống như là đá bóng, trực tiếp đá

một cái về phía Hứa Thanh.

Cái đầu vượt qua khoảng cách 100 trượng, bị Hứa Thanh một phát bắt được,

sau đó đội trưởng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mà Thanh Cầm cũng

lập tức rút lui.

Hầu như ngay khi cái đầu đội trưởng được Hứa Thanh bắt lấy, ngoài trăm

trượng, bộ thân thể không đầu của đội trưởng lập tức bị một cái miệng lớn đột

nhiên xuất hiện hung hăng nuốt hết, cùng lúc đó một gương mặt cũng xuất hiện

ở chỗ đó.

Gương mặt này cực lớn, giống như bị ngâm ở trong nước quá lâu, vô cùng

hư thối, dữ tợn và cực kỳ ghê tởm, tràn ra một mùi tanh tưởi nồng đậm, cái

miệng đang toàn lực ngấu nghiến, cảm giác uất hận đến cực hạn.

Đôi mắt đỏ lòm mang theo điên cuồng, giờ phút này đang khóa chặt cái đầu

người trong tay Hứa Thanh, lần nữa gào thét, dấy lên khói đen ngập trời, cuồng

bạo phóng tới Hứa Thanh.

Thanh Cầm phát ra tiếng gào thét giống như xuyên kim liệt thạch, toàn lực

vỗ cánh và bộc phát toàn bộ tu vi, khiến cho tốc độ bản thân nhanh hơn, trong

chớp mắt liền bay ra khỏi Y Cấm.

Gương mặt cực lớn kia vừa muốn đuổi theo, hai vị Đại Trưởng Lão cùng

với Huyết Luyện Tử đồng thời ra tay, ầm ầm đánh tới, còn có lực lượng trấn áp

của Nghênh Hoàng Châu bộc phát, hung hăng trấn tới.

Oanh một tiếng, gương mặt kia phát ra tiếng gào thét động trời, thế xông tới

bị dừng lại, nhưng mắt thấy cái đầu đội trưởng càng lúc càng cách xa hơn, nó

giống như phát cuồng, kịch liệt vùng vẫy, vẫn muốn đuổi theo.

Nhưng giờ phút này tấm vải che thi thể Khuất Triệu Châu cũng đã nhanh

chóng cuốn tới, một cái chớp mắt khi gương mặt vẫn đang giãy giụa muốn thoát

khỏi ràng buộc để tiếp tục đuổi theo, tấm vải liền từ bên trên bao vây phủ qua.

Trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng gào thét mang theo vô tận nghẹn khuất

và phẫn nộ từ dưới tấm vải che thi thể vừa phủ xuống truyền ra, rất nhanh,

gương mặt này cũng từ trên tấm vải che thi thể nhô lên, hình như muốn phá tan

tấm vải lao ra.

"Ác tặc, ta muốn giết ngươi!"

Tiếng gào to động trời, lộ ra hận ý cực hạn.

Nhưng lực lượng hai Châu hội tụ, tạo thành trấn áp cực kỳ kinh người, dưới

kinh văn vang vọng, dưới tu sĩ các tộc Khuất Triệu Châu phong ấn, tấm vải che

thi thể tiếp tục bao trùm về phía trước, gương mặt nhô lên kia cuối cùng cũng

không cách nào phá vỡ tấm vải, chỉ có thể bị trấn áp, nhưng nó vẫn còn gào to.

"Ác tặc! Vô sỉ! Ta nhất định sẽ ăn ngươi, cắn ngươi, nuốt ngươi!"

U Tinh ở xa nghe được tiếng kêu gào này, sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên nhớ

tới tràng cảnh bi thảm mà mình đã từng trải qua, có chút cộng tình, nhịn không

được cũng nguyền rủa mắng chửi ở trong đáy lòng.

"Tiểu tặc, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ giết

chết ngươi, nuốt ngươi, ăn ngươi!"

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh trên đầu bên phải Thanh Cầm ở giữa không

trung, nhìn qua một màn này, nghe hết thảy thì thần sắc hiện lên vẻ cổ quái,

đồng thời tim cũng đập rất nhanh.

Hắn đưa mắt nhìn tới gương mặt bị tấm vài che thi thể trấn áp vẫn còn đang

phát điên vùng vẫy như trước, lại quay đầu nhìn về cái đầu đội trưởng trong tay

mình.

Cùng lúc đó, cái đầu bên trái và cái đầu ở giữa của Thanh Cầm cũng quay

qua nhìn kỹ về phía đội trưởng, còn có hai vị Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm Đình

cùng với tu sĩ hai Châu, tất cả đều lần lượt nhìn qua cái đầu đội trưởng.

Một màn này, lập tức khiến cho đội trưởng hít vào một hơi thật dài, sau đó

kịp phản ứng, vội vàng lớn tiếng mở miệng.

"Ta đã lập công!"

"Ta đã lập đại công cho Chấp Kiếm Cung, đã lập đại công cho Khuất Triệu

Châu!"

"Các ngươi biết tại sao đại gia hỏa không có đầu óc bên trong Y Cấm này

cuối cùng không thể hoàn toàn khôi phục hay không? Đó là bởi vì ta, ta mang

theo nhận thức đối với thân phận của bản thân là Chấp Kiếm Giả, mang theo

quyết tâm cứu vớt Khuất Triệu Châu, mang theo quan tâm đối với nhân tộc,

chấp nhận gặp phải mạo hiểm sinh tử cực lớn, một mình đi đến chỗ sâu trong Y

Cấm!"

"Rốt cuộc, trong một cái chớp mắt khi đại gia hỏa không đầu óc này khôi

phục, ta đã thành công cắn hồn tâm của nó mấy cái, khiến cho nó không hoàn

chỉnh!"

"Việc này cũng dẫn đến việc nó khôi phục xuất hiện ngoài ý muốn!"

Đội trường có chút sốt ruột, y biết rõ sự xuất hiện cùng với cách làm của

mình, rất dễ khiến cho mọi người ở đây hiểu lầm, đây cũng là nguyên nhân mà

y phải lập tức đưa ra lời giải thích.

Một khi bị mọi người cho rằng chính y là người dẫn tới họa Y Cấm, y sẽ

gặp phải phiền toái cực lớn.

Chính đội trưởng cũng không ngờ, lúc trước y chỉ cùng với tiểu đồng bọn

tiến vào đây chơi đùa, thế mà lại gặp phải biến cố kinh thiên động địa này, mà

bây giờ y cửu tử nhất sinh chạy ra, nhìn thấy khắp trời đất hội tụ mấy trăm vạn

tu sĩ hai Châu.

Ánh mắt từng người hình như đều có vẻ bất thiện, đối với người không biết

được việc gì đã xảy ra bên ngoài như đội trưởng mà nói, mắt thấy một màn này,

không cách nào không gấp gáp.

Đội trưởng cảm thấy trận chiến này, mọi người giống như muốn thuận tay

đánh giết mình luôn vậy.

Nghĩ tới đây, đội trưởng run run một chút, càng có ủy khuất, đáy lòng bi

thương, việc này xác thực không phải là do y dẫn tới đâu nha!

Mà sau khi những lời của đội trưởng rơi vào trong tai của những người bốn

phía, thần sắc bọn họ khác nhau, người Khuất Triệu Châu hình như không tin

lắm, dẫu sao giờ phút này gương mặt cực lớn phía dưới vẫn còn đang gào thét...

Vì vậy phần lớn người Khuất Triệu Châu đều quay đầu nhìn về phía Hứa

Thanh cùng Đại Trưởng Lão của Nghênh Hoàng Châu.

Đại Trưởng Lão của Nghênh Hoàng Châu hơi nhíu mày lại.

Lão có ấn tượng rất sâu đối với Trần Nhị Ngưu, giờ phút này cũng đang cân

nhắc xem bên trong lời nói của đối phương có bao nhiêu tính chân thật, vì vậy

liền nhìn Huyết Luyện Tử.

Dẫu sao Trần Nhị Ngưu này, là đệ tử Thất Huyết Đồng.

Huyết Luyện Tử nghiêm mặt, nghiêm nghị mở miệng.

"Trần Nhị Ngưu là một trong những đệ tử ưu tú nhất của Thất Huyết Đồng

ta, nó từ nhỏ lớn lên trong Thất Huyết Đồng, làm người trung hậu thành thật,

luôn luôn giữ gìn bổn phận, tính tình chất phác, không hề gây tai hoạ, từ nhỏ

không biết nói dối, lão phu tin lời của nó."

Bình luận

Truyện đang đọc