Khoảnh khắc hiện ra, mũi thương phong mang tất lộ, như thiêu đốt hư vô,
sinh ra lỗ đen nhỏ xíu hết cái này đến cái khác, xé rách hư vô, khí thế kinh
người, càng dẫn động mùi máu tanh bát phương, giương lên trên không.
Còn có vô số bóng dáng oan hồn huyễn hóa ra xung quanh trường thương
này, phát ra từng tiếng kêu rên thê lương không cam tâm trước khi chết.
Không bằng luân hồi, khó mà giải thoát.
Âm thanh quanh quẩn, tràn đầy cảm giác đáng sợ, mà từ xa nhìn lại, một
màn này rất kinh khủng.
Trường thương trong tay Hứa Thanh, như là đỉnh cao của âm minh, nhấc lên
quỷ hỏa, tràn ra từng đợt hỏa văn màu đen.
Thế lửa quá lớn, càn quét trời xanh, giống như biến màn trời kia thành biển
lửa quanh quẩn từng cơn sóng lớn, đồng thời cũng khiến cho thiên địa vì đó mà
tối tăm.
Loại dị tượng này rơi vào trong mắt vị tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền
Thiên đang cấp tốc bỏ chạy nơi xa kia, hắn chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nỗi lòng
quay cuồng, nội tâm dâng lên nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn cùng vô
tận hối hận.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu phân thân của mình đã tử vong như thế
nào.
“Nhất định là chết dưới thanh trường thương này!”
“Quá xúc động rồi, ta không nên tìm đến!”
Sắc mặt tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên này trắng bệch. Hắn bản
năng hút một ngụm khí, rồi liều hết thảy cưỡng ép tăng tốc độ, dốc sức bỏ chạy,
càng triển khai biện pháp truyền tống, nhưng việc này cần có thời gian.
Tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Hứa Thanh, bàn tay hắn cầm trường thương
hướng lên trời, rồi bỗng nhiên ném một phát.
Thương ra như rồng, mang theo tiếng gầm thét, giống như âm thanh khai
thiên lập địa, nổ bể ra trong thiên địa này, lại ầm ầm như lôi đình, càng xen lẫn
tiếng gào thét bén nhọn chói tai, cấp tốc tới gần vị tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền
Thiên tộc kia.
Hư vô vỡ vụn, bầu trời mơ hồ, chỉ có thương này tươi sáng, như vết nứt trời,
lập tức đuổi đến chân trời, đến phía sau tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên
kia, khóa chặt hắn.
Đang muốn xuyên qua hắn.
Cùng lúc đó, Đinh 132 hiển lộ trên bầu trời, ảo ảnh lao ngục thật lớn, rung
chuyển hết thảy tâm thần, cũng làm cho nội tâm tu sĩ Viêm Nguyệt kia không tự
kìm nén được mà chấn động.
Mắt thấy cái bóng lao ngục đang nhanh chóng rõ ràng, muốn bao phủ chính
mình vào trong phong ấn.
Hắn có thể đoán được, một khi việc này hoàn thành, e là mình khó thoát tai
kiếp, hẳn phải chết không nghi ngờ. Thế là trong thời khắc nguy cơ cực hạn này
giáng lâm, tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên đó làm một chuyện rất có
quyết đoán.
Hắn lại không chút chần chờ, bỗng nhiên vỗ trán một phát, trong tiếng nổ
vang, thân thể hắn xuất hiện bóng chồng, thần hồn rời thân thể, hối hả mà đi.
Còn thân xác bị để lại thì biến thành vũ khí sắc bén của hắn, tự động đánh
về phía trường thương màu đen, mặc cho trường thương xông tới gần.
Ầm một tiếng, trường thương va chạm, thân xác sụp đổ, nhưng huyết nhục
của tu sĩ Viêm Nguyệt này vẫn chưa văng khắp nơi, mà cuốn ngược lại, bọc
chặt lại trường thương màu đen, hiện ra lực lượng quỷ dị, tiến hành trói buộc.
Dù những huyết nhục này đang nhanh chóng hủy diệt dưới lực lượng của
trường thương màu đen, nhưng cuối cùng vẫn kéo dài được một nhịp thở.
Cùng lúc đó, tu sĩ Viêm Nguyệt này làm ra quyết định thứ hai. Hắn vô cùng
quả quyết từ bỏ tám tòa cấm sơn của mình, thần hồn ở bên cạnh thổi hơi, hình
thành gió lớn lay động tám ngọn núi, khiến cho chúng nó bay lên không giữa
tiếng gió rít, rơi thẳng xuống Đinh 132 với khí thế như hồng.
Ở nơi đó, tám ngọn núi lóe lên, rồi tự bành trướng, hóa thành ngọn núi
khổng lồ kinh người, cấm uy bùng nổ, cuồng bá khôn cùng. Hành động này vừa
là chủ động đi tặng, cũng có ý đồ chèo chống trì hoãn, va chạm vào Đinh 132.
Trong tiếng vang ầm ầm, Đinh 132 chìm xuống hơi chậm, dù đã khôi phục
rất nhanh, nhưng một chút như vậy cũng là.
Mà thời gian một nhịp thở, đối với tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên
này, chính là chuyển đổi tử sinh.
Trong chớp mắt tiếp theo, hắn cuối cùng cũng triển khai được truyền tống,
nhờ vào một nhịp thở này, hắn bỗng nhiên mờ đi, biến mất trên màn trời.
Huyết nhục bao bọc trường thương màu đen của huyết nhục, giờ phút này
cũng mất đi kháng tính, tán loạn thành vô số mảnh, rơi rụng xuống.
Chỉ có tám tòa cấm sơn tu sĩ Viêm Nguyệt này để lại trên bầu trời, dưới sự
trấn áp của Đinh 132, bị thu nhập vào trong lao ngục.
Hứa Thanh nhìn về phía hư vô. Đối phương phản ứng quá nhanh, chỉ cần
muộn một chút thôi, thì sẽ bị Đinh 132 vây khốn, đến lúc đó, biện pháp truyền
tống của hắn cũng không có ý nghĩa gì cả.
Tuy nhiên Hứa Thanh không có dao động tâm tình gì, bởi vì trước đó Đội
trưởng từng nói, lần này kẻ kia không trốn thoát được.
Dựa theo sự hiểu biết của Hứa Thanh đối với Đội trưởng, câu nói này khả
năng cao sẽ không phải là bắn tên không đích.
Sự thật cũng đúng là như thế. Mắt thấy tu sĩ này truyền tống đi, Đội trưởng
cười ngạo nghễ, đắc ý mở miệng với Hứa Thanh.
“Trước đó ta không phải đã ăn huyết nhục của tu sĩ này sao. Trong khoảng
thời gian này, ta nghiên cứu, suy luận một phen, nhớ tới một đại thần thông
nhằm vào tu sĩ Viêm Nguyệt ta từng học được mấy đời trước.”
“Thần thông này của ta rất lợi hại, khắc chế được truyền tống, nguyên lý của
nó là ngược dòng tìm hiểu bản nguyên, cho dù hắn đi nơi nào, đều có thể bắt
về.”
Nói rồi, Đội trưởng nâng tay lên, tóm một trảo về mặt đất. Ngay lập tức,
huyết nhục tu sĩ Viêm Nguyệt rơi trên mặt đất bay lên năm khối, rơi vào phía
trước Đội trưởng.
Đội trưởng hất tay áo lên, năm khối huyết nhục này sắp xếp thành hình ngũ
giác ở trước mặt hắn.
“Nhưng tiền đề là phải có năm khối cùng một loại vật bản nguyên tương tự,
xương có máu thịt là tốt nhất.”
Nói xong, Đội trưởng nâng hai tay lên, bấm niệm pháp quyết, miệng nói lẩm
bẩm. Từng vòng từng vòng gợn sóng tràn ra từ trong một khối máu thịt, tiếp
theo là khối thứ hai, khối thứ ba…
Cuối cùng năm khối huyết nhục đồng thời tràn ra gợn sóng, va chạm lẫn
nhau. Trong lúc càng ngày càng kịch liệt, chúng bay lên không, hình thành một
lỗ đen xoáy nước.