QUANG ÂM CHI NGOẠI

Chúng sinh Tế Nguyệt đại vực nhìn thấy một màn này thì tâm thần đều nổ

vang, thông qua nguyền rủa trong cơ thể, bọn họ trước tiên liền cảm nhận được,

người nữ tử kia, không hề xa lạ mà chính là Hồng Nguyệt Xích Mẫu!

Mà đúng lúc này, một đạo sấm sét khai thiên tích địa bỗng nhiên truyền đến

từ trên màn trời huyết sắc, hai bàn tay to lớn từ trên trời với đến, vạch tìm mảnh

bầu trời huyết sắc.

Vào thời khắc này, âm thanh đinh tai nhức óc chấn thiên động địa vang lên.

Màn trời trực tiếp bị xé thành hai nửa, để lộ ra lỗ hổng cực lớn, vô tận từng

chùm ánh sáng vạn trượng từ bên trong tràn ra, lập lòe bát phương, chiếu rọi hết

thảy, xua tán huyết sắc, trấn áp tà sùng.

Huyết vân sụp đổ không ngừng, một người trung niên mặc trường bào màu

vàng, hiển lộ ra từ bên trong.

Trung niên này có vẻ mặt không giận mà uy, một bước hạ xuống, thiên địa

ầm vang, huyết vân liên tục nổ tung, đại địa cũng đều run rẩy.

Toàn bộ thế giới, cơ hồ đều sôi trào.

Hồ nước huyết sắc dưới đại địa cũng dấy lên sóng lớn, từng cái xúc tu màu

đỏ bên trong không ngừng vung vẩy lên, còn người nữ tử kia cũng chợt ngẩng

đầu nhìn chằm chằm người đến trên màn trời, trong miệng truyền ra một tiếng

bén nhọn.

Nhảy một cái, thân thể của ả trực tiếp cuốn theo hồ máu, phóng tới bầu trời.

Hồ máu xoay tròn trở thành vòng xoáy, trong khoảng thời gian ngắn huyết ý

ngập trời, như muốn thôn phệ hết thảy.

Mà trung niên tới trên bầu trời, mặt không cảm xúc, bước chân cũng không

dừng lại, tiếp tục hạ xuống đi ra bước thứ hai.

Vẻn vẹn một bước, vòng xoáy do hồ nước huyết sắc hình thành chia năm xẻ

bảy, ầm ầm nổ tung, lộ ra chân thân nữ tử trong đó.

Nửa người trên tương tự cùng nhân tộc, nửa người dưới thì là vô số xúc tu,

thoạt nhìn cực kỳ dọa người, xấu xí vô cùng.

Tiếp tục, là bước thứ ba.

Bầu trời run rẩy, bỗng nhiên sụp xuống, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi về

phía nữ tử kia, mà đại địa tương tự lõm xuống tạo thành lực xung kích vỡ vụn

cực lớn, nữ tử đến giữa thiên địa phát ra âm thanh bén nhọn mãnh liệt hơn, phun

ra máu tươi và thân thể lui lại.

Sau đó, là bước thứ tư.

Long trời lở đất, thân hình nữ tử trọng thương, rơi xuống đại địa, nam tử

trung niên bước ra bước thứ năm, cũng tùy theo mà đạp xuống dưới, gã phủ

xuống đại địa, đạp vào trên đầu nữ tử đang vùng vẫy muốn phản kháng.

Giẫm một cách rất hung hăng, đạp vào trong lòng đất.

Làm xong những thứ này, gã cúi đầu xuống, mặt vẫn không có cảm xúc như

cũ, bình tĩnh mở miệng.

"Cổ Hoàng bởi vì lai lịch của ngươi, lựa chọn lơ đi hành vi của ngươi,

không muốn nhiễm quá nhiều nhân quả, nhưng khúc hát của ngươi rất khó

nghe, quấy nhiễu tới giấc mộng của Tứ nhi của ta."

Giọng nói bình tĩnh vang vọng bát phương, cũng vang vọng trong lòng

chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, nhấc lên chấn động trước đó chưa từng có, hóa

thành sóng lớn, bộc phát ngập trời.

Thật sự là một màn này quá mức chấn động, đối với phàm tục mà nói, bọn

họ nhìn thấy Xích Mẫu cao cao tại thượng, thế mà lại bị người ta một chân trực

tiếp đạp xuống mặt đất, dù cho vùng vẫy như thế nào cũng đều vô bổ.

Mà hết thảy nguyên do, rõ ràng chỉ là bởi vì tiếng ca quấy nhiễu giấc mơ

của Tứ nhi tử của đối phương.

Loại cảnh tượng phá vỡ nhận thức thế này, khiến cho chúng sinh bản năng

không cách nào tin tưởng, nhưng hết thảy biến hóa cùng với uy áp trong cảnh

tượng, lại cực kỳ chân thật, kể từ đó khiến cho nội tâm của bọn họ liền chấn

động không cách nào hình dung.

Nhưng cuối cùng đối với nhận thức, do dự vẫn chiếm đa số, nhất là cường

giả các tộc bên trong Tế Nguyệt đại vực, do dự trong lòng của bọn họ cực lớn.

Vẻn vẹn dựa vào màn cảnh tượng thứ nhất, không cách nào làm cho tinh

thần của bọn họ chân chính bị rung chuyển.

Thật ra điều ấy cũng nằm ở trong dự liệu của đội trưởng lúc trước, cho nên

màn kịch lớn mới được chia làm hai màn.

Mà giờ khắc này theo màn thứ nhất kết thúc, cảnh tượng dần dần mơ hồ cho

đến khi tiêu tán, giọng nói khàn khàn kia lại lần nữa vang vọng trong đầu chúng

sinh.

"Tiếp theo, thời gian một nén nhang sau, màn cảnh tượng lịch sử trân quý

thứ hai sẽ hiện ra ở trước mặt của các ngươi."

Cùng lúc đó chỗ hiện trường ghi hình, Thế tử tạm đóng thấu kính của tấm

gương Thiên Nhãn ngàn trượng, nhẹ gật đầu.

"Được rồi."

Lời lão vừa ra, Ninh Viêm diễn vai Chúa Tể vội vàng giơ chân lên, hết thảy

uy nghiêm trên mặt cũng lập tức tan biến, thay vào đó thì là căng thẳng cùng

với nịnh nọt.

"Đại U tỷ..."

Trên mặt đất, U Tinh mặt không cảm xúc đứng lên, lạnh lùng nhìn Ninh

Viêm.

Ninh Viêm run run, một cước sau cùng kia của gã, trên căn bản là dùng toàn

lực.

Thật sự là một màn này từ đầu tới đuôi, bởi vì đám người Thế tử lão gia gia

bí mật ra tay hình thành pháp thuật phối hợp, liền trở nên vô cùng tự nhiên và

hoàn mỹ.

Vì vậy Ninh Viêm có một loại ảo giác, dường như hết thảy uy áp kia, thật

đúng là chính mình phóng xuất ra, thế cho nên nhập vai quá sâu.

"Các ngươi chuẩn bị một chút, kế tiếp là màn thứ hai."

Thế tử đảo mắt qua chỗ Ninh Viêm, lại nói rõ một phen, chỉ điểm Ngô Kiếm

Vu chi tiết sau khi xuất hiện, còn có phương pháp hạ đao bên phía Trần Nhị

Ngưu.

Lúc này Minh Mai công chúa cùng lão Bát và Ngũ muội cũng đều có chỗ

mở miệng, tận khả năng khiến cho màn nội dung cốt truyện thứ hai này thoạt

nhìn chân thật một chút.

Cứ như vậy thời gian một nén nhang trôi qua, Thế tử mở ra thấu kính của

Thiên Nhãn, đám người Ninh Viêm cũng đều đứng vững, theo cảnh tượng xuất

hiện trong đầu chúng sinh ở bên ngoài, bọn họ cũng muốn bắt đầu diễn.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hiện trường nơi đây …nổi lên gió!

Gió này tới vô cùng đột nhiên, mang theo khí tức Viễn Cổ, thổi lên tóc tai

cùng quần áo mọi người, sóng gió động tâm thần, hóa thành một cỗ sát phạt

kinh thiên động địa!

Cỗ sát phạt này chỉ mới bắt đầu, liền khiến cho nơi đây nổ vang, thiên địa

biến sắc.

Mọi người đang chuẩn bị diễn kịch, thần sắc nhao nhao đều biến đổi, vô

luận là Ninh Viêm hay là Ngô Kiếm Vu, U Tinh hay là Lý Hữu Phỉ, hoặc là đội

trưởng, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc