QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trương Ti Vận sững sờ, lập tức thu liễm, lặng lẽ đi đến biên giới đám người.

Khổng Tường Long quay đầu đưa mắt nhìn, trong mắt lộ ra một tia không

thích, gã biết rõ mẫu thân của Trương Ti Vận chính là Diêu Vân Tuệ của Ti

Luật Cung.

Cũng hiểu rõ mẫu thân là vì nhi tử mà xuất đầu lộ diện, nhưng gã không

quen nhìn loại sự tình này, gã lớn lên từ nhỏ trong Chấp Kiếm Cung, làm công

việc tạp dịch, mưa dầm thấm đất, trong đầu đều là sứ mạng hộ vệ nhân tộc của

Chấp Kiếm Cung.

Cho nên giữa Chấp Kiếm Giả có thể cạnh tranh, thế nhưng loại nội đấu, đố

kỵ ghen ghét nhau, tiểu nhân tâm đen như động không đáy thế này là điều mà

gã vô cùng phản cảm, vì vậy cách làm của Trương Ti Vận khiến gã có chút chán

ghét.

Bất quá đối với Hứa Thanh, gã lại tán thưởng trong tận đáy lòng.

Nhưng gã biết cả hai cũng không có giao tình quá nhiều, nói quá nhiều

ngược lại sẽ khiến người ta hiểu lầm, vì vậy nói xong liền nở nụ cười với Hứa

Thanh, sau đó quay người rời đi.

Toàn bộ hành trình, gã đều không liếc mắt nhìn đội trưởng.

Ánh sáng một trượng, gã cảm thấy tám chín phần mười không phải người

tốt.

Giờ phút này sau khi rời đi, những đồng bạn kia lập tức tụ họp lại với nhau,

Thanh Thu không thích tiếp xúc cùng quá nhiều người xa lạ nên từ chối lời mời

của Dạ Linh, tự mình đứng riêng một chỗ.

"Khổng đại ca, vì sao ngươi nhiệt tình với cái tên Hứa Thanh kia thế?"

Thanh Thu đi rồi, Sơn Hà Tử có chút khó hiểu, hỏi Khổng Tường Long.

Vương Thần và Dạ Linh đứng bên cạnh cũng đều nhìn lại, trên thực tế bọn

họ cũng không có ác cảm gì với Hứa Thanh, nhưng cũng không có cảm tình gì.

Nhất là cái kiến giải Đại Đế khâm điểm này, khiến cho đáy lòng bọn họ có

chút không phục.

"Ta nói với các ngươi rồi, có thể có địch ý đối với người khác, nhưng đối

với Hứa Thanh này, không cần có địch ý." Khổng Tường Long cười mở miệng.

"Đại Đế khâm điểm kia chỉ là hư danh, không trọng yếu, quan trọng là...

Hứa Thanh tự vấn lương tâm đạt được ánh sáng vạn trượng, những loại người

này, chính là chiến hữu đáng giá tín nhiệm nhất."

"Khổng đại ca ngươi là 8700 trượng, tương tự đáng giá tín nhiệm!" Dạ Linh

ở bên cạnh ôn nhu mở miệng, vẻ hâm mộ càng thêm rõ ràng.

"Chính là bởi vì như thế, ta lại càng hiểu rõ ánh sáng vạn trượng đại biểu

cho nội tâm và phẩm chất như thế nào, các ngươi tin tưởng ta đi, từ trước tới giờ

ta nhìn người không sai, huống chi Đại Đế đã xác nhận, loại người này trở

thành bằng hữu, chính là có thể kết giao cả một cuộc đời."

"Nhưng mà về sau ta phải tìm một cơ hội nhắc nhở Hứa Thanh một chút,

phải cẩn thận cái người đại sư huynh chỉ có ánh sáng một trượng kia, vừa rồi ta

quét mắt nhìn qua, liền cảm thấy tên kia không giống người tốt."

Trong lúc bốn người Khổng Tường Long câu thông với nhau, đội trưởng

cũng ở đang khuyên bảo Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, ta thu hồi những lời nói lúc trước kia, ta nghĩ rằng Khổng

Tường Long này mặc dù nhân phẩm không tệ, nhưng ngươi không cần đi lại

quá gần."

Hứa Thanh kinh ngạc, nhìn đội trưởng.

Đội trưởng ho khan một tiếng.

"Ngươi phải nhớ kỹ, ta mới là đại sư huynh của ngươi!"

Vừa nãy đội trưởng cảm nhận Khổng Tường Long rất nhiệt tình đối với Hứa

Thanh, loại nhiệt tình này cộng với tính cách của đối phương, sẽ rất dễ khiến

cho người ta coi đối phương trở thành đại sư huynh của mình, việc này khiến

cho đội trường có chút cảnh giác.

Hứa Thanh nghe vậy liền nở nụ cười, lấy một quả táo từ túi trữ vật ra, đưa

cho đội trưởng.

"Đại sư huynh, ăn táo."

Đội trưởng lập tức vui vẻ tiếp nhận quả táo, ăn một cái, cảm thấy quả táo

này rất ngọt, vì vậy vung tay lên.

"Mà thôi, số linh thạch ngươi thiếu nợ của ta, liền một bút... Ặc, giảm bảy

mươi phần trăm đi!"

Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Khổng

Tường Long.

Đội trưởng thở dài.

"Giảm thêm ba mươi phần trăm nữa!"

Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo thần sắc

của hắn liền trở nên nghiêm nghị, đội trưởng cũng lập tức đứng thẳng, toàn bộ

Chấp Kiếm Giả bốn phía cũng đều như thế, trong một cái nháy mắt tất cả ngẩng

đầu, nhìn về Chấp Kiếm Cung phía trước.

Phía trước là một tòa cung điện khổng lồ, nhìn như chỉ có một tòa, nhưng

trên thực tế bên trong đã bao hàm một mảng cung điện rất lớn, giờ phút này, nơi

mà những Chấp Kiếm Giả mới đứng chỉ là ở ngoại vi mà thôi.

Trước mặt của bọn hắn, là ngoại điện của Chấp Kiếm Cung.

Một tòa cung điện bằng kim bảo, đỉnh ngói màu lam, trụ màu đỏ, khí thế

hùng hậu, mái hiên vểnh lên như bay, tạo hình phi phàm.

Nó còn có một cái xưng hô khác, tên là Thệ Điện.

Theo mọi người an tĩnh lại, bên trong tòa cung điện phía trước truyền đến

từng tiếng bước chân, rất nhanh có năm bóng người từ bên trong cung điện đi

ra, theo ánh mặt trời chiếu rọi, rơi vào mọi người trong mắt.

Năm người, một người đi phía trước và bốn người đi sau.

Đi phía trước là một người trung niên, dáng người cao ngất, trên thân mặc

quan phục, thần thái không giận mà uy.

Trên người tràn đầy hư ảnh trùng lặp, tựa như có vạn đạo hư ảnh uẩn quanh

toàn thân, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như muốn uẩn hóa

thành cả ức hư ảnh.

Bốn người phía sau đều là lão giả, toàn thân từng người đều có như vô số hư

ảnh trùng lặp, hình như chỉ cần tản ra liền có thể bao phủ bầu trời, hình thành vô

số phân thân.

Mặc dù bọn họ còn cách hóa ức rất xa xôi, nhưng chỉ cần đứng ở nơi đó,

vẫn tản mát ra uy nghiêm kinh thiên động địa như trước.

"Bản nhân Linh Thành Tử, phó Cung chủ của Chấp Kiếm Cung ở Phong

Hải Quận."

"Đằng sau ta là bốn vị Đại chấp sự của Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận,

hôm nay sẽ do năm người chúng ta tuyên đọc pháp lễ cho các ngươi, dậy giới

luật pháp tắc, chọn vị định chức, chứng kiến tuyên thệ."

"Bây giờ, tuyên đọc pháp lễ." Phó Cung chủ nhàn nhạt mở miệng, phía sau

lập tức có một vị chấp sự Chấp Kiếm Giả đi ra, giọng nói người này lập tức

truyền khắp bốn phương.

"Quy tác đầu tiên của Chấp Kiếm Giả..."

Lần này không có quá nhiều nghi thức phức tạp, hết thảy đều rất đơn giản,

theo chấp sự tuyên đọc, giọng nói của gã rơi vào bên trong tâm thần từng vị

Chấp Kiếm Giả.

Thần sắc Hứa Thanh nghiêm túc, những người khác cũng là như vậy, Khổng

Tường Long lại như một cái cây hiên ngang đứng thẳng trong đám người, thần

sắc vô cùng nghiêm nghị, ngưng thần lắng nghe.

Hồi lâu sau, tuyên đọc pháp lễ kết thúc.

"Chấp Kiếm Giả có ba quy bảy tắc sáu mươi chín điều, các ngươi cần phải

nhớ kỹ."

"Các ngươi thân là Chấp Kiếm Giả, đến từ từng Châu, mỗi người đều có

cách sinh tồn riêng ở trong Châu của mình, đều có tính cách và phương pháp

đối nhân xử thế của riêng mình."

"Thời điểm mới tới có thể muốn nổi bật hay kiêu ngạo, việc này có thể cho

phép, nhưng chỉ là giai đoạn đầu lúc mới gia nhập Chấp Kiếm Giả, từ nay về

sau, các ngươi phải nhớ kỹ một câu."

"Chấp Kiếm Giả, là chiến hữu có thể giao phó phía sau cho nhau!"

"Điểm này, hoàn toàn khác biệt cùng với tông môn của các ngươi."

"Tông môn lợi ích là cao nhất, nhưng Chấp Kiếm Cung thì chức trách và vì

nhân tộc là cao nhất, tình nghĩa chiến hữu cũng là cao nhất."

"Đây, chính là quan niệm thứ nhất mà sau khi đám người các ngươi trở

thành Chấp Kiếm Giả phải thay đổi!"

"Về sau, các ngươi sẽ có bảy ngày huấn luyện bí mật, trong bảy ngày này,

các ngươi sẽ nắm giữ đủ loại bí pháp mà chỉ Chấp Kiếm Giả mới có thể có,

trong lúc đó sẽ còn có người giảng giải lịch sử truyền thừa cùng với phong tục

vạn tộc cho các ngươi."

"Sau bảy ngày khảo hạch thành công, sẽ được an bài nhậm chức."

"Nhưng trong các ngươi, có một người không cần khảo hạch, bây giờ liền

được định ra chức vị."

"Hứa Thanh, bước ra khỏi hàng chín bước!"

Hứa Thanh hít sâu, dưới ánh mắt của Chấp Kiếm Giả bốn phía, vẻ mặt bình

tĩnh cất bước đi ra khỏi hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc